Sau khi ăn uống chán chê, Mặc Viên cực kì hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ, đưa mắt  tới đầu gỗ nào đấy sớm coi như nàng  tồn tại mà tiếp tục  sách, dậy xách theo một cái ghế để đối diện   đặt m.ô.n.g  xuống:
 
 
 
“Này, chúng   chính sự .”
 
“Không ăn nữa ???” Bạch Nhất Quân lật một trang sách,  thèm ngẩng đầu lên.
 
“Ờm… Đại khái là no .” Mặc Viên chống cằm sâu xa .
 
Nghe nàng ,  nâng mắt lên  thì khóe miệng  ngừng giật giật. Haha… Bảo   ăn, căn bản là nàng  ăn sạch .
 
“Ta thấy gọi ngươi là thỏ ngố thì thật sỉ nhục loài thỏ. Nên gọi ngươi là heo mới đúng.”
 
“Ờm… Cũng  đến mức như  .” Mặc đại cô nương tiếp tục tỏ vẻ sâu xa.
 
“Cũng  nhiều lắm… Bánh hoa hồng, bánh quế hoa, bánh vừng tròn, bánh pha lê, một bình  Bích Loa Xuân…” Bạch Nhất Quân bình tĩnh liệt kê. santruyen
 
“Hình như là  nhiều… một chút…”
 
“Ở Trúc Nguyệt Các ngươi  bỏ đói ???”
 
“Không .” Ai đó sờ mũi  trần nhà.
 
“Vậy thì   ăn như thế???”
 
“Ờm…Nhất thời  kiềm chế  thôi. Định lực của  đối với thức ăn  kém “một chút”….”
 
“Không chỉ là một chút thôi . Ta  nghi ngờ,    khi nào ngươi vì thức ăn mà bán   đây???” Bạch Nhất Quân dùng quyển sách gõ lên trán nàng một phát  bằng giọng điệu    tin tưởng ngươi. santruyen
 
Mặc Viên  đánh, ôm trán oán trách: “Này, ngươi thôi     ??? Ta là    nghĩa khí  ???”
 
“ .” Bạch Nhất Quân khẳng định.
 
Mặc Viên: “…..”
 
Được …. Quả thật “đôi lúc” nàng   nghĩa khí thật nhưng mà cũng  tệ hại đến mức độ đó chứ. Thật quá đáng mà!!!
Mập
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/20.html.]
Sau một hồi tự gặm nhấm nỗi bi thương của  thì sinh vật đơn bào họ Mặc nhanh chóng ném nó lên chín tầng mây xanh, chính thức nhớ  tại    đến đây.
 
Chỉnh sửa  cảm xúc của , Mặc Viên nghiêm túc : “Bạch Nhất Quân  thể cho  hai khối vải  ? Ta  việc cần dùng.”
 
“Ngươi  định phá phách gì nữa đây?” Hắn  nàng đầy nghi ngờ.
 
Nghe xong Mặc Viên lập tức đen mặt trừng : “Này!!! Ngươi  thể   với một chiều hướng   ? Phá phách? Phá cái  ngươi!”
 
Nhìn nàng nổi đóa, tâm trạng Bạch Nhất Quân  lên mười phần, khẽ , giọng  mang phần khinh bỉ: “Vậy ngươi   gì? Đừng  với  là ngươi định  nữ công? Cái đó  khó tin, so với việc trời đổ mưa m.á.u còn khó tin hơn!”
 
Mặc Viên nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt của Mặc đại cô nương lúc   khác nhọ nồi là bao. Khó tin??? Được… Được… Đầu gỗ nhà ngươi cứ đợi đấy mà xem   thể  gì nhé!!!
 
“Vậy ngươi  cho ???” Mặc Viên  một ngàn  tĩnh tâm kinh mới nặn   một câu.
 
“Được , ngươi  lấy loại nào thì cứ lấy .” Thấy nàng sắp bạo phát, Bạch Nhất Quân  thức thời  trêu nàng nữa. Hắn lớn tiếng gọi: “Người ,  tìm Đại Phúc đến đây.”
 
Sau  nửa khắc (1 khắc= 15 phút), lão quản gia nhanh chóng  mặt, cung kính hành lễ: “Tham kiến vương gia.”
 
“Ừm. Ngươi đưa Mặc ngốc… Mặc cô nương  khố phòng lấy vải. Nàng  loại nào cứ đưa cho nàng.” Bạch Nhất Quân  lệnh, nhất thời định  “Mặc ngốc nghếch” liền  ánh mắt như d.a.o găm của ai đó lia vèo vèo tới nhanh chóng sửa lời.
 
“Nô tài tuân mệnh.” Lão quản gia cung kính cúi đầu vẫn  hề   sóng ngầm đang d.a.o động giữa hai .
 
“Còn nữa…”
 
“Vương gia còn gì căn dặn a???”
 
“Sau  những việc   cần đến hỏi !!!”
 
Ngụ ý là   nàng  gì cứ đưa  cần hỏi ý vương gia ??? Đại Phúc  xong cảm thấy  bất ngờ, nhất thời  phản ứng kịp. Này  cái gì đó sai sai  !!!
 
Thấy Đại Phúc ngẩn , Bạch Nhất Quân khẽ nhíu mày: “Đại Phúc…”
 
“A…Nô tài tuân mệnh…” Đại Phúc  hồn nhanh chóng lĩnh mệnh.
 
“Được , ngươi đưa nàng  .”
 
“Vâng.” Nói xong liền dẫn theo Mặc Viên đến khố phòng.