Bị Mặc Viên gọi hồn trở về, một đám  ngây ngốc  một bàn thức ăn thịnh soạn mà nuốt nước miếng một cái rõ to.
 
Triệu Mẫn Ly  mà thèm liền vứt hết mấy thứ râu ria  khỏi đầu, hào hứng nhào qua Mặc Viên: “Tiểu Viên ngươi thực giỏi a. Đây là món gì  thực lạ.”
 
Bạch Yến Lê bên cạnh cũng háo hức  kém: “ , đúng  Tiểu Viên tỷ đây là món gì  bóng bóng, mùi thơm thơm, thực  ăn ngay.”
 
“Ừm… Đây là thịt ba chỉ chiên trộn nước mắm, canh đậu hủ non, củ sen hầm sườn non, mực dồn thịt xốt chua ngọt, canh mây, gỏi tôm củ sen, chè trôi bí đỏ cốt dừa.” Mặc Viên  lượt  tên các món ăn theo thứ tự.
 
“Ta  ăn,   ăn.” Triệu Mẫn Ly cùng Bạch Yến Lê rốt cuộc hết kiên nhẫn la hét đòi ăn.
 
Mặc Viên  hành động như trẻ con của hai  mà buồn   thôi: “Ăn , cũng   ai cấm các ngươi ăn.”
 
“AAAA… Vậy bọn  tới.” Dứt lời liền nhào tới ăn như thể  bỏ đói từ kiếp    vứt sạch lễ nghi   đầu.
Mập
 
Mặc Viên  tướng ăn của hai vị nào đó dọa cho đơ . Hai  …  nhất thiết  như  ??? Nhìn như thể ma đói đầu thai . Thực mất mặt! Nàng thật   nhận  với hai con ma đói  a!!!
 
Sau một hồi cảm thán, chợt Mặc Viên nhớ  điều gì liền  sang : “Này, các ngươi cũng ăn ! Ta   nhiều!”
 
Bọn cung nữ, thái giám  thức ăn nuốt xuống một ngụm nước miếng e ngại : “Đa tạ ý  của Tiểu Viên cô nương, nhưng như  là  hợp quy tắc. Bọn nô tài (nô tỳ)  dám.”
 
Mặc Viên thở  một . Nàng  ngay mà, trong thứ gọi là hoàng cung  ăn một bữa cũng thật lắm quy với tắc bởi  nàng mới  thích ở đây.
 
Cũng may  khi nàng  đây   ở Cẩm Tú cung Bạch Yến Lê_ một vị công chúa sớm  dẫm hết mấy cái quy tắc đó ở  chân. Không thôi thì nàng nhất định sẽ  cái đám cung quy với quy tắc bức cho điên.
 
Âm thầm phỉ nhổ cung quy một hồi Mặc Viên mới  qua  với nhóm cung nhân: “Vậy các ngươi qua  tự bưng lên cùng ăn . Ta  để phần cho các ngươi đó.”
 
“A… đa tạ Tiểu Viên cô nương.” Một nhóm cung nhân hai mắt sáng lấp lánh  Mặc Viên  lời cảm tạ xong liền tự  ăn phần của .
 
Mặc Viên  biểu hiện của bọn họ   : “Được ,  cần khách khí, mau  .”
Ở Miên Thành cách Hoàng Thành hai ngàn dặm về phía tây.
 
Tại một căn phòng bí mật một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống hành lễ với nam nhân đang :
 
“Tham kiến chủ tử.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/40.html.]
“Ừm. Thế nào ?”
 
“Mọi chuyện  giải quyết xong, địch  quân  diệt, còn    thiệt hại chỉ  vài    thương nhưng  nghiêm trọng.”
 
“Tốt! Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi !” Nam nhân khẽ phất tay.
 
“Vâng.” Bóng đen  dứt lời liền di chuyển nhẹ nhàng hòa  màn đêm đen ngoài .
 
Nam nhân đồng thời cũng đưa tay lấy một vài cuốn sách  kệ xuống.
 
Ầm…. Ầm….. Ầm….
 
Một mật đạo mở , nam nhân nhanh chóng bước , mật đạo liền đóng .
 
-----------------
 
Tại một căn phòng khác.
 
Ầm…. Ầm….
 
Kệ sách di chuyển sang một bên lộ  một lối , nam nhân bước  đặt sách  tay lên kệ, kệ sách nhanh chóng trở về vị trí ban đầu.
 
Nam nhân khẽ gọi: “Mục Trung.”
 
Mục trung đẩy cửa phòng bước  hướng nam nhân : “Có thuộc hạ.”
 
“Đi xem tiến trình bên  thế nào.”
 
“Vâng.” Nói xong liền nhanh chóng lui xuống.
 
Nam nhân  bóng Mục Trung biến mất trong màn đêm xong liền  đến bên cửa sổ  về hướng Hoàng Thành.
 
Không  nàng dạo   ? Ở trong cung   ? Có  bắt nạt ? Có  lời  dặn  ? Có….. nhớ  ?
 
Còn  thì  nhớ nàng. Nhớ nụ  của nàng, những trò nghịch ngợm của nàng, nhớ những lúc đấu khẩu với nàng…. Nhớ tất cả những gì thuộc về nàng…