Nghĩ đến đây khẽ thở dài. Không từ khi nào mà Bạch Nhất Quân đa sầu đa cảm như nữa??? Lúc mấy cái việc thì cảm thấy gì cả nhưng bây giờ nhanh chóng xong để về Hoàng Thành gặp nàng….. Nhớ đến điên !!!
Và như thấy nam nhân đang thở dài bên cửa sổ như hòn vọng thê ai khác đó chính là Tĩnh vương gia Bạch Nhất Quân. Hắn cứ đó….
Một khắc….
Hai khắc….
Ba khắc….
Lúc Mục Phong gõ cửa bước tay còn bưng một mâm thức ăn: “Chủ tử, ăn chút gì nghỉ ngơi . Người mấy ngày ngủ .”
“Để đó .” Bạch Nhất Quân cũng thèm phất tay ý bảo .
“ chủ tử việc liên tục ngừng nghỉ mấy ngày nay , nên ăn chút gì . Với cũng hứa với Mặc cô nương là đợt sẽ bồi nàng chơi mà, cứ như thật !” Mục Phong coi như thấy ý đuổi của chủ tử nhà , thao thao bất tuyệt .
Nghe Mục Phong một dài xong Bạch Nhất Quân cau mày phun mấy chữ: “Từ khi nào ngươi nhiều lời như ?”
Nếu là bình thường những lời Mục Phong nhất định sẽ sợ đến nỗi tè quần nhưng phá lệ hôm nay tinh thần toe toét.
Bởi vì ? Đơn giản bởi vì ai đó dù giọng vẻ mặt đều dọa nhưng từ từ đến bàn ăn xuống bắt đầu ăn.
Gia nhà chỉ cần nhắc đến Mặc cô nương liền khuôn khổ. Sau khi thấy cảnh Mục Phong đúc kết một kinh nghiệm xương m.á.u rằng: Chuyện gì khó Mặc cô nương. Không gì thể giải quyết.
------------------
Hoàng cung Hoàng Thành.
“Hắt… xì…” Mặc Viên lau lau mũi rủa thầm. Khốn kiếp!!! Tên ôn thần nào dám bà!!!
Từ cái hôm phát hiện Mặc Viên nấu ăn cực kì ngon thì Triệu Mẫn Ly cùng Bạch Yến Lê ngày nào cũng la hét đòi ăn.
Mà Mặc Viên là ai chứ? Chính là một con heo lười chính hãng thì thể nấu đây. Thế là mấy ngày nay trong Cẩm tú cung luôn trình diễn một màn truy , ngươi đuổi trốn. Không! Chính xác mà thì Triệu Mẫn Ly cùng Bạch Yến Lê đuổi còn Mặc Viên trốn.
“Hộc… hộc… Yến Lê tìm thấy ?” Triệu Mẫn ly dựa tường thở dốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/41.html.]
“Vẫn .” Lúc Bạch Yến Lê cũng mệt kém.
“Họ Mặc đó trốn cũng nhanh thật. Hừ… Ta tin chúng tìm ! Đợi đấy! Yến Lê, .” Nói dứt lời liền tiếp tục kéo Bạch Yến Lê chạy đông chạy tây.
---------------------
Mập
Lãnh cung.
Trên một cây đại thụ to thật to, Mặc Viên đang vắt vẻo đó, tay còn cầm một quả táo gặm rung đùi thầm nghĩ.
Trời trong xanh nước long lanh nắng lóng lanh…..Hahahaha…. bản đại gia nấu cho các ngươi ăn ? Trước hết bản lĩnh tìm cái … Muahahahhahahahahahahahaha….
Nhanh chóng giải quyết hết quả táo liền “véo” một phát quăng cái cùi đống rác linh tinh ở xa xa. Lại tiếp tục vắt vẻo một hồi, Mặc Viên khẽ thở dài.
Ai…. Năm ngày …. Đã qua lâu như thế mà Bạch đầu gỗ còn tới đón nàng. Đồ vô lương tâm!!! Hừ…. Đợi khi khỏi đây thử xem xử ngươi như thế nào!!! mà khoan …. Hình như nàng quên mất cái gì thì ? Ợ…..
…
…
…
Sau một hồi vắt não suy nghĩ rốt cuộc nàng nhớ quên cái gì. Mà khi nhớ thì tiếng thở dài còn to hơn lúc nãy.
Aaa… Quên mất hôm bữa bồ câu đưa thư của đầu gỗ tới giải quyết một việc ở xa, rời phủ mấy hôm, bảo nàng ngoan ngoãn ở trong cung, sẽ về sớm.
Ài…. Nhắc chi …. Tự nhiên chút nhớ ! Không ? Có khỏe ? Có ăn uống đầy đủ ? Đã xong việc ? Có…. Nhớ nàng ?
Thôi bỏ … đồ vô lương tâm mà nhớ nàng á? Có mà mơ giữa ban ngày! Ai… Mặc Viên ơi Mặc Viên mày càng ngày càng tiền đồ … aaaaa… Mặc kệ … kệ xác …
Tuy lòng thì nghĩ như nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lấy cái que than nàng luôn đem theo , lục lọi lấy một cái khăn tay bắt đầu thư cho Bạch đầu gỗ.
Viết xong lén lén trở về phòng nhét thư trong chân con bồ câu của Bạch Nhất Quân thả nó bay .
Đến khi Mặc Viên giật tỉnh gì, cuống quýt bắt con bồ câu nhưng trớ trêu nó bay xa .
Đập đập đầu tường, Mặc Viên ảo não thôi…. Thiên ơi… nàng cái quần què gì nè? Ahuhu…..