“Này… Đang nghĩ gì đấy?” Triệu Mẫn Ly vỗ Mặc Viên một phát.
“Hả???” Mặc Viên đơ mặt, phản ứng chậm chạp.
“Hả cái gì? Thế ?”
“Đi. Tất nhiên .”
“Vậy . Để với Hoàng đế để ngươi sứ thần tiễn về nước. Những đều là mấy lão đầu sứ thần… Nhàm chán!!!”
“Sứ thần? Nghe vẻ oai nha!!!” Mặc Viên vuốt cằm tự sướng.
“Tiểu Viên, Tiểu Viên, thấy ngươi chức oai hơn nữa nè!” Triệu Mẫn Ly nở nụ chẳng mấy thiện ngoắc ngoắc Mặc Viên.
“Cái gì? Nói thử coi.”
“Làm tú bà.” Triệu Mẫn Ly mười phần xa buông một câu.
“Ừm… Nghe cũng tệ. bất quá bản tiểu thư là lương thiện sẽ cái chức đó, với nghèo, nghèo đến tả tơi, tiền mở thanh lâu … Haizzzz…”
Mặc Viên xa xăm thả một dài xong liền lững thững mất để Triệu Mẫn Ly ngổn ngang trong gió.
Triệu Mẫn Ly:….. Còn thể chuyện nữa ???
Trên đường đến Kim Quốc.
Trong một chiếc xe ngựa hoa lệ Mặc Viên đang sức trừng con chéo nguẩy ăn trái cây ở phía đối diện. Trừng đau cả mắt mà nửa cái phản ứng cũng chẳng buồn cho, hỏa bốc lên não, nàng nghiến răng:
“Tại đây???”
“Vì ngươi là sứ thần.”
“Sứ thần đều cưỡi ngựa ?”
“Ngươi là ngoại lệ.”
“Tại ?”
“Vì bản quận chúa đặc biệt sủng ái nhà ngươi nha.” Nói xong còn đưa tay sờ mó cằm Mặc Viên hành động minh họa.
“Cảm ơn nhưng thèm. Hừ…” Hừ lạnh một tiếng, Mặc Viên hất văng cái móng heo đang loạn mặt .
“A… lạnh lùng quá! Ngươi là tổn thương trái tim mềm yếu của nha!” Triệu Mẫn Ly ôm n.g.ự.c trái mặt tội nghiệp, diễn mười phần nhập tâm.
Mặc Viên cảnh mà khóe miệng ngừng co giật: “Ngươi mà còn buồn nôn kiểu đó liền bỏ của chạy lấy .”
“Được , . Đại nhân bớt giận, tiểu nhân .” Nghe Mặc Viên hăm dọa, Triệu quận chúa nào đó liền khuôn khổ.
Một phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/45.html.]
…
Hai phút.
…
Ba phút.
…
Mập
Bốn phút.
…
“AAAAA….. Thật chịu nổi mà. Mặc kệ ngươi! Bản đại gia cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Xe ngựa tặng cho nhà ngươi.” Dứt lời liền tung nhảy khỏi xe ngựa.
“Này… Này… Đợi … Đợi nữa…” Mắt thấy Mặc Viên nhảy xuống, Triệu Mẫn Ly cũng vội vàng chạy theo.
Muốn nàng như tượng trong xe ngựa một á??? Nghĩ cũng đừng nghĩ nhá!
Tĩnh vương phủ.
Bạch Nhất Quân cầm lá thư trong tay mà gân xanh trán ngừng co giật. Và nội dung lá thư là thế :
‘Thân gửi đến đầu gỗ nhàm chán họ Bạch.
Mấy hôm Triệu quận chúa mời đến Kim quốc tham quan. Mà ngươi cũng đó, Mặc Viên là một lịch sự cho nên thể từ chối . Vì thế nhận lời và Hoàng thượng cũng đồng ý nha!
Mà ngươi sứ thần lận đó! Thấy oai ? Hì hì….
Ngươi yên tâm , vài ngày sẽ về. Ngươi nhớ ngoan ngoãn ở nhà chờ về nhá! Ta vẫn còn nhớ lời hứa của ngươi đó! Đừng hòng lật lọng với bản đại gia . Hừ…
Thân ái.’
Bạch Nhất Quân chòng chọc lá thư như đ.â.m luôn vài lỗ đó.
Cái con thỏ ngố mới xổng vài ngày là lập tức bạo loạn. Lần thì thêm Nhị tiếp tay trực tiếp tung bay thẳng sang Kim Quốc. Biết lúc đem nàng theo cho … Thật sai lầm!!!
Còn cái gì mà lịch sự, nàng ham vui chơi thì . Thế mà nàng còn dám bảo yên tâm? Yên tâm kiểu gì đây khi một con chỉ e sợ thiên hạ còn đủ loạn là nàng đang thỏa sức tung hoành?
Còn cái gì mà ngoan ngoãn ở nhà đợi nàng về là cái quỷ gì chứ? Nghe câu như thể là tiểu tức phụ đợi phu quân trở về !!!
Còn của nữa, giúp thì thôi , giờ còn tiếp tay cho nàng quậy phá. Thật hết nổi mà!!! Hắn cảm thấy quá nhàn rỗi ? Được! Vậy đây sẽ cho tìm việc cho ngươi !!!
Vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, Bạch Nhất Quân gầm lên: “Mục Phong, chuẩn ngựa cho bổn vương.”
Mục Phong run rẩy gia nhà đen mặt câu như thể lệnh đặc xá, nhanh chóng lăn : “Vâng. Thuộc hạ ngay.”
----------------------
Bên trong hoàng cung.
Bạch Nhất Thiên đang long ỷ uống bỗng dưng thấy sống lưng lạnh buốt. Đặt chén xuống, vuốt vuốt cái gáy nghĩ thầm. ‘Chẳng lẽ đây là điềm báo cho cái gì chăng?’ (Linh Linh: quả báo đó!!! Há Há…)