Hoàng cung_ Ngự thư phòng.
 
“Nhị Hoàng  thư thả quá nhỉ?” Bạch Nhất Quân trực tiếp đẩy cửa thư phòng bước ,   đang nhàn nhã uống  ở  liền quăng  một câu như .
 
“Cũng  tồi. Đệ  chuyện gì ? Ngay cả cửa cũng  gõ.” Bạch Nhất Thiên đặt chén  trong tay xuống, nhướng mày hỏi.
 
Ngoài mặt   vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng  sớm loạn cào cào lên. Hắn thực sự    đắc tội vị tôn đại thần  chỗ nào mà mới sáng sớm  đem khuôn mặt đáng sợ đó đến hỏi thăm . Ai… nha… Linh cảm quả nhiên  chính xác mà.
 
“Lý do?” Bạch Nhất Quân bước tới chỗ Bạch Nhất Thiên đang  nhả  hai chữ.
 
“Hả?” Bạch Nhất Thiên đơ mặt. Tên   nhiều hơn thì sẽ c.h.ế.t ? Nói  đầu  đuôi kiểu đó ai mà hiểu cho nổi! Hắn là hoàng đế chớ   thần tiên nhá!!!
 
“Mặc Viên.” Lần   khá hơn, cũng chỉ phun   hai chữ.
 
Bạch Nhất Thiên  xong liền ôm trán. Thực sự    nhiều hơn, nhưng còn may là  đại khái  hiểu  câu hỏi của vị   đáng kính của .
 
“Ừm. Thì  thấy nàng cũng rảnh nên để nàng .”
 
“Vậy ? Đệ thấy  cũng  rảnh nên tấu chương  tự xử lý .”
 
“Này… Này…  …  … Là do Triệu quận chúa thỉnh cầu nên  mới để nàng .”
 
“Cứ thỉnh cầu là  đồng ý ?”
 
“Đệ… Dù    cũng là quận chúa, cũng  cho chút mặt mũi chứ!” Bạch Nhất Thiên  biểu tình của Bạch Nhất Quân  chút cạn lời.
 
Bạch Nhất Quân    xong liền  dậy bỏ , nửa cái phản ứng cũng  thèm cho, thấy thế Bạch Nhất Thiên gọi theo: “Đệ   đấy?”
 
“Kim Quốc.”
 
Khi Bạch Nhất Thiên phản ứng  thì    thấy ,   ngăn cũng  kịp, mà  kịp cũng chẳng ngăn nổi. Haizzz…. Hắn đúng là  khổ mà….
Ngoại thành Kim Quốc.
 
“A…… Rốt cuộc cũng gần tới …. a…. mệt c.h.ế.t  … a….” Triệu Mẫn Ly   lưng ngựa,  Kim Thành ở phía xa xa, than thở.
 
“Này, ngươi im miệng   ? Nghe kinh tởm c.h.ế.t  !” Mặc Viên  ở kế bên trừng mắt  vị quận chúa nào đấy.
Mập
 
“Ta  ? Làm ? Làm ?”
 
“Ngươi  thể yên tĩnh một ngày ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/46.html.]
 
“Không nha.”
 
“Vậy  tin bản đại gia  đánh ngươi im ?”
 
“Không.”
 
“Vậy ngươi  thử hả?”
 
“À… Thôi khỏi…” Triệu Mẫn Ly  xòa, phất phất tay.
 
Lại  thêm một đoạn  trong rừng, Mặc Viên bỗng nhiên cảm nhận  điều khác thường,   hai lời liền nhào qua ôm Triệu Mẫn Ly ở bên cạnh lăn một vòng xuống đất. Cùng lúc đó  vài mũi tên từ xa bay , ngay đúng vị trí của hai  lúc nãy.
 
Triệu Mẫn Ly  hành động bất ngờ của Mặc Viên dọa cho đờ . Đến khi thấy mấy mũi tên ghim ở gốc cây mới  hồn , vuốt vuốt n.g.ự.c lẩm bẩm: “Ôi may quá, vẫn  chết… hô….”
 
Lúc  binh lính cùng ám vệ  nhanh chóng vây quanh hai  tạo thành một vòng tròn. Ở xung quanh những  mặc đồ đen cũng xuất hiện, tên cầm đầu bước lên phía   Mặc Viên  chỉ  Triệu Mẫn Ly : “Giao Triệu quận chúa !!!”
 
Mặc Viên  cảnh  đẩy Triệu Mẫn Ly   lưng, phượng mâu lạnh ,  khẩy: “Ha… Ngươi  giao thì   giao ? Nực !”
 
“Tiểu Viên, ngươi thật soái nha!” Triệu Mẫn Ly  phía  hai mắt lấp lánh cảm thán.
 
“Ngươi im miệng cho .” Mặc Viên trừng con  đang ở trong tình trạng nguy hiểm mà vẫn đùa giỡn  một phát   sang híp mắt : “Thế nào? Muốn  giao  ? Đợi kiếp  !”
 
“Rượu mời  uống,  uống rượu phạt? Vậy  thành  cho ngươi! Lên cho !”
 
Hắn   dứt lời, bọn  áo đen nhanh chóng xông lên c.h.é.m g.i.ế.c với binh lính cùng ám vệ. Mặc Viên cũng  rảnh tay chút nào,  đánh  bảo vệ Triệu Mẫn Ly.
 
Lúc  tự nhiên cảm thấy may mắn vì lúc  nàng đánh  với Bạch Nhất Quân luôn thua nên gần đây  siêng học võ từ mấy cuốn sách sư phụ cho lúc  nên hiện giờ mới  chật vật lắm.
 
Nàng  mới đá bay  một tên, thì năm tên khác  nhào về phía nàng. Người   hai đánh một  chột cũng què mà bất hạnh  nàng lấy một chọi năm… Haha… Đời buồn...
 
 Mặc Viên nàng là ai cơ chứ? Các ngươi  chơi bẩn thì bản đại gia  cần gì  đánh một cách quang minh chính đại. Haha… Ta đây  chớ  ngu nhá!!! Ám khí, chiêu hiểm, chơi ,…  đây nhất định sẽ vận dụng cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
 
--------Ngoài lề--------
 
Linh Linh: Đẩy cửa  mà  gõ, hai   đúng là  tướng phu thê mà.
 
Viên Viên: Sao? Ngươi ghen ăn tức ở ? Chó độc  ngàn năm nhà ngươi mơ chắc sẽ  đó. Hahahaha
 
Linh Linh:…. ‘tui chỉ   thôi,  cần động chạm nỗi đau của    ?” T.T