Lộc cộc….lộc… cộc….
 
“Chủ tử, phía   khách điếm.”
 
“Đi.” Bạch Nhất Quân  Mục Phong bẩm báo xong nhổ   một chữ  phóng ngựa  mất.
 
Mục Phong  ngó lơ   ngựa hít bụi đến ngu .
 
Aaaaaaaa…. Gia nhà ….  ăn đến sít  mất …. Vừa    sang Kim Quốc liền mặc kệ tất cả chạy theo. Thật là…. Tình yêu  thể  con   mù quáng mà… tiện thể mất luôn nhân tính a…. Bọn họ  ngựa  ngừng vó ba ngày liền …. Ba ngày…. Ba ngày… Ba ngày….
 
Aaaaaaaa…. Hắn  ngủ… ngủ…. ngủ…. ngủ…. Thiên ơi…    thấy lời cầu khẩn chân thành tha thiết của con   ? Mau thức tỉnh nhân tính của chủ tử nhà con giùm  mà!!!!!
 
Không    ông trời thật sự   lời khấn vái của Mục Phong thật   mà khi đến khách điếm thì Bạch Nhất Quân  xuống ngựa   trong.
 
Nhìn thấy cảnh  Mục Phong lúc bấy giờ  cảm động đến rơi nước mắt.
 
Ông trời  mắt…. ông trời thực sự  mắt mà… rốt cuộc thì nhân tính của chủ tử cũng  trở  ….. Hắn  cứu …  cứu ….huhuhuhuhuhuhu.....
 
--------------------------
 
Sáng hôm .
 
Bạch Nhất Quân  dùng điểm tâm xong, đang  uống  thì Mục Trung vẻ mặt nghiêm trọng   bẩm báo:
 
“Bẩm chủ tử, tình báo ở Kim Quốc  báo về rằng Mặc cô nương cùng Triệu quận chúa  hành thích ở khu rừng bên ngoài Kim Thành. Mặc cô nương  thương đang  chữa trị.”
 
Mập
Rắc…..
 
Nghe Mục Trung  xong, ly  mà Bạch Nhất Quân vân vê nãy giờ liền  bóp nát, nước  tràn  tay . Hàn khí cùng sát khí trong nháy mắt lan tràn cả căn phòng khiến   thấy rùng , lạnh giá.
 
Mục Trung cảm nhận   khí  đổi liền quỳ ở đó  lên tiếng. Ngay cả Mục Phong   lưng Bạch Nhất Quân cũng  nhịn  mà lùi về  một bước, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản  xuống mức thấp nhất.
 
Một lúc , Bạch Nhất Quân cất giọng   chút cảm xúc lên: “Bị thương ở ?”
 
“Cánh tay trái.”
 
“Ai?”
 
“Là  của Thiên Thụy Môn.”
 
Nghe đến đây, Bạch Nhất Quân   gì nữa mà trực tiếp  dậy   cửa. Mục Trung cùng Mục Phong cung kính  theo .
Phủ Triệu quận vương.
 
Triệu Mẫn Ly  bên cạnh một chiếc giường  nữ nhân áo trắng đang   đó lẩm nhẩm:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/48.html.]
“Tiểu Viên… khi nào ngươi mới tỉnh ? Tiểu Viên… đừng ngủ nữa mà… Mau tỉnh  ….”
 
Kẹt…..
 
Kim Vĩnh mở cửa bước ,  đến chỗ Triệu Mẫn Ly đang , đau lòng  gương mặt tiều tụy của nàng:
 
“Mẫn Ly trưa    ăn chút gì . Ngự y   là nàng   nguy hiểm nữa, vài ngày nữa sẽ tỉnh.”
 
“ hai ngày , nàng cũng   tỉnh.” Triệu Mẫn Ly mắt  chuyển, tiếp lời.
 
“Ngoan,  lời ,  ăn cơm   ,  sẽ cho   gọi ngự y xem  cho nàng . Muội  ăn thì mới  sức để chăm sóc nàng  chứ?  ?”
 
Triệu Mẫn Ly  đến đây thì đầu  chuyển, một lúc  mới gật nhẹ đầu.
 
Thấy nàng chịu  ăn, Kim Vĩnh thở  một  dịu giọng : “Được ,  thôi,   cùng .”
 
-------------------------------
 
Nửa canh giờ .
 
Kim Vĩnh cùng Triệu Mẫn Ly dùng bữa xong liền cùng   về phía Ly Viện_ nơi ở của Triệu Mẫn Ly cũng nơi mà Mặc Viên đang ở.
 
Đi đến  phòng Mặc Viên  cửa phòng đang hé mở Triệu Mẫn Ly khẽ nhíu mày. Nàng nhớ là  lúc  nàng  đóng cửa  kĩ  mà! Sao giờ cửa  mở thế ???
 
Trong lòng bỗng trỗi dậy một nỗi lo lắng  tên…
 
Triệu Mẫn Ly vội vàng mở cửa bước ,  tới  giường thì hai mắt trợn to…..
 
Kim Vĩnh   thấy Triệu Mẫn Ly  im như tượng tự dưng cảm giác   chuyện  . Đến khi đến  giường định hỏi Triệu Mẫn Ly xem  chuyện gì thì hai mắt liếc về chiếc giường đột nhiên híp  một đường cong nguy hiểm.
 
Trên giường trống rỗng….
 
Người ????
 
Mặc Viên ????
 
Triệu Mẫn Ly ngã  xuống đất, Kim Vĩnh nhanh tay đỡ lấy nàng lo lắng hỏi: “Mẫn Ly… Mẫn Ly,   ???”
 
“Tiểu Viên… Tiểu… Viên…  ? N....ng… … ? Mau  cho   !!!!!!!!!!!!!! Nàng  ???????????? Là  của ….  của …. tại … tại  mà Tiểu Viên mới  thương như ….tất cả đều do …. do …do ….   nên bỏ một  nàng  ở ….  nên…  nên… như… … …. Nên… …n..ê….n… như…..” Triệu Mẫn Ly gần như là hét lên   tự ôm đầu lẩm bẩm, hai dòng nước mắt tuôn dài trong vô thức, giọng khàn đặc  rõ ràng.
 
Kim Vĩnh thấy nàng như  liền ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng trấn an: “Không ,    của ,     gì cả! Nghe ! Ngoan, đừng  nữa! Nàng  nhất định  ! Ta nhất định sẽ tìm nàng  về cho ! Ta hứa!”
 
Kim Vĩnh   sức trấn an Triệu Mẫn Ly,   dấu bằng mắt để thuộc hạ của   điều tra.
 
Hắn thật sơ suất!