Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
“Lễ quá lớn,    phúc phận để nhận , với  cảm phiền đừng gọi tên  như ! Cảm ơn nhiều!” Mặc Viên thẳng thừng , trực tiếp lộ bản chất thật cho   để  mau chóng dẹp bỏ cái ý nghĩ vô bổ  .
 
“ nếu  ban chiếu chỉ thì Tiểu Viên Nhi  từ chối   nha!” Kim Huyền cũng vứt cái mặt nạ Hoàng đế nghiêm túc sang một bên, bắt đầu trêu ghẹo Mặc Viên.
 
“Ngươi dám???” Mặc Viên trợn mắt  . Mịa nó!!! Dám ép hôn lão nương!!! Nàng sống hai đời mà đây là đầu tiên gặp một  điên như .  là cực phẩm mà!!
 
“Ta    dám?” Kim Huyền  đểu  nàng.
 
Mặc Viên cảm thấy  chút bất lực. Được , nàng thừa nhận là  dám  như  thật. Hắn to nhất ở đây cho nên  dám, nàng  phản bác  chỉ đành nhíu mày  : “Rốt cuộc ngươi  gì ở ??”
 
“Ta ? Ta là …..” Kim Huyền  như    Mặc Viên chằm chằm kéo dài giọng.
“Ta  Tiểu Viên Nhi  Hoàng hậu của .” Kim Huyền nở nụ  mười phần yêu mị.
 
Lại nữa…. Thực lòng mà  thì ngay bây giờ Mặc Viên   nhào qua sống còn một phen với họ Kim đằng . CMN!!! Bộ đùa giỡn  kiểu  vui lắm ? Nàng méo vui nhá!!!!
 
“Kim đế, đây là chuyện đại sự, thần thấy ngài  nên đem   giỡn như !” Cứng   thì nàng đành mềm giọng xuống.
 
“Tiểu Viên Nhi,  đang  nghiêm túc.”
 
Mặc Viên: “…..” Nàng cảm thấy vô cùng bất lực, cực kì bất lực,  chuyện kiểu   cảm giác đàn gảy tai trâu, nước đổ lá môn…….
 
Kim Huyền thấy nàng bất động, từ chối cho ý kiến thì  thẳng dậy: “Nếu  tin thì  lập tức  chiếu chỉ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/56.html.]
 
Dứt lời  lấy bút  thật  Mặc Viên hoảng hồn bất chấp luôn cái gì gọi là lễ nghĩa nhào qua cầm lấy tay : “Không .”
 
Kim Huyền  bàn tay nhỏ nhỏ trắng trắng như búp măng đang cầm lấy bàn tay to lớn của ,  ngước lên  khuôn mặt nàng đang ở  gần  thì tim bỗng nhiên lệch mất một nhịp.
 
Nàng  tính là xinh  nhưng ngũ quan  hài hòa, mắt to tròn, môi đỏ  mím , hai má phính phính  phồng  vì tức giận.
 
Mập
Lúc đầu  quả thật chỉ  ý  đùa nàng vì nàng   thấy thú vị nhưng  khi tiếp xúc nãy giờ,  tin cảm giác của , tin    nhầm  và  lẽ  sẽ  đùa nữa…..
 
Kim Huyền khẽ dùng sức thoát khỏi tay nàng, nhưng Mặc Viên cũng   dạng  nàng cũng tăng thêm lực ở tay để cản .
 
Giằng co một hồi bỗng nhiên một cơn đau truyền tới khiến Mặc Viên nhăn mày buông lỏng tay.
 
Kim Huyền thấy nàng buông tay định bụng sẽ tiếp tục  chiếu chỉ nhưng  đột nhiên dừng  bởi….   mùi tanh của máu….
 
Quay  sang thì thấy Mặc Viên đangn nhăm mặt ôm cánh tay trái, m.á.u chảy  thấm  ống tay áo. Hắn hoảng hốt  dậy đỡ lấy Mặc Viên: “Tiểu Viên, nàng   chứ? Người …..truyền thái y….. Mau lên….”
 
Bên ngoài cửa     gọi thì nháo nhào, gà bay chó sủa.
 
Mặc Viên thấy  như  liền cản  : “Ta  … Không cần phiền phức như ….”
 
“Chảy nhiều m.á.u như  mà còn  là  , thế nào mới là  ? Đợi khi c.h.ế.t mất xác thì mới  tính là   hả?” Hắn tức giận khẽ trừng Mặc Viên nhưng động tác dìu nàng vẫn  nhẹ nhàng.
 
“….” Mặc Viên câm nín. Nàng tự thấy bản    gì chọc giận   mà,  cần xù lông lên  … (-.-)