Trèo đèo lội suối cuối cùng Mặc Viên cũng đến nơi một cách vui vẻ nếu bỏ qua sự tồn tại của Bạch đầu gỗ đáng ghét nào đấy. :v
 
 
 
Đứng  cổng Hoàng Thành, nàng  khỏi xuýt xoa. Cổng thành cực kỳ lớn sừng sững  đó. Hai cánh cửa mở rộng, hai bên và ở  tường thành  nhiều binh lính canh gác. Người  tấp nập      nàng hoa cả mắt.
 
Ở đây  hổ là nơi  chân thiên tử nha. Người thật nhiều, hàng hóa cũng  đa dạng, quán xá thì khỏi  . Nàng  ở ngoài thành mà còn  rõ  những tiếng rao hỗn loạn bên trong. Santruyen
 
Nhìn cảnh  Mặc Viên  khỏi nhớ đến nơi nàng lớn lên. Đó là một nơi yên bình, thanh tĩnh,  náo loạn, xô bồ như ở đây. Nàng mặc danh  chút  thích nơi  lắm. Santruyen
 
Không hiểu  trong lòng nàng   hai luồng cảm giác mâu thuẫn với . Trong vô thức nàng  cảm giác  thuộc với nơi , giống như  từng tới hoặc ở nơi  nhưng sâu trong lòng   cảm giác gì đó như là bài xích. Cực kì mâu thuẫn  nàng khó chịu.
 
Trong lòng mâu thuẫn nặng nề khiến nàng vô thức  ngây   nhúc nhích nổi. Đôi chân nặng như đeo chì, hai tay bất giác ôm chặt hũ tro cốt  lòng tựa như  như  sẽ khiến nàng  cảm giác an  hơn một chút.
 
Bạch Nhất Quân  đầu  thì thấy Mặc Viên  tuột  ở phía xa đang cúi đầu    chân. Hắn cảm thấy nàng là lạ,   hai lời liền nhấc chân  về phía nàng.
 
Đến gần  mới thấy rõ sắc mặt nàng trắng bệch dọa . Hắn nhíu mày, lúc nãy nàng vẫn còn  mà,  mới đó mà  như . Theo bản năng  đưa tay sờ trán nàng hỏi: “Ngươi  ???”
 
Mặc Viên giật  ngẩng đầu , thấy  lo lắng trong mắt , mặc dù  hiểu tại    lo lắng cho  nhưng nàng cảm thấy  ấm áp. Có lẽ là do nhiệt độ từ tay  truyền sang cho nàng chăng???
 
Không nghĩ nhiều nữa nàng gỡ tay  xuống  : “Ta  .” Lúc  nàng mới phát hiện thì  tay  thật to, ngón tay trắng trẻo thon dài như dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, móng tay  cắt ngắn sạch sẽ,  ngón tay hình như  vết chai, chắc do cầm kiếm nhiều. Santruyen
 
Bạch Nhất Quân  để ý việc nàng cầm tay , chỉ chăm chú  sắc mặt của Mặc Viên. Tuy rằng vẫn còn trắng bệch nhưng  khá hơn lúc nãy: “ Ta đưa ngươi  gặp đại phu.” Nói xong kéo tay nàng   thành.
 
Mặc Viên  hồn giật tay  : “Không cần phiền phức như ,   , chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ sinh long hoạt hổ  như thường.”
 
“Thật???” Hắn nghi ngờ  nàng.
 
“Thật… Thật… Thật… Thật hơn vàng.” Nàng giơ tay cam đoan.
 
Lúc   mới ngoan ngoãn buông tay nàng, Mặc Viên âm thầm thở . Tên  thật là… Không  thấy nàng đang mặc nam trang ? Hắn    sợ   sẽ   đoạn tụ hả? Thật là…Làm nàng thót tim.
“Này đầu gỗ,   tìm khách điếm ở trọ, ngươi   cùng ?” Mặc Viên nhanh chóng chuyển đề tài.
 
 
 
Mặc Viên  chằm chằm  nhíu mày hồi lâu mới thấy  mở miệng phun  mấy chữ  nàng dở  dở : “Ta tên Bạch Nhất Quân.” Nói xong còn  vẻ mặt  hài lòng khi nàng gọi  là đầu gỗ.
 
 
 
Đại ca ơi, ngài  ơn nắm bắt trọng điểm trong câu  của    ??? Ta  nhiều  mà ngươi chỉ nắm bắt  hai chữ thôi ??? Nàng thực sự bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm của tên  . Mặc Viên âm thầm cảm thán.
 
 
 
Cảm thán hồi lâu, Mặc Viên cuối cùng cũng lấy  âm thanh của : “Ngươi bỏ qua mấy thứ râu ria     ??? Ta hỏi ngươi   ???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-lam-loan-tai-the-gioi-co-dai/7.html.]
 
 
 
“Ta  nhà, tại     khách điếm ở trọ?” Bạch Nhất Quân  nàng như  đồ ngốc.
 
 
 
Mặc Viên im lặng  trời. Được , nàng thực sự mệt não với đầu gỗ  mà!!! Nàng chỉ hỏi lịch sự thôi mà,  cần gì  dùng ánh mắt đó  nàng chứ? Mặc Viên giật giật khóe môi miễn cưỡng mở miệng: “Được ,   .”
 
 
 
Dứt lời liền bước  thật nhanh, nếu nàng còn  chuyện với đầu gỗ  hồi lâu chắc hộc m.á.u c.h.ế.t hồi nào   quá.  còn    hai bước thì cổ áo liền  kéo : “Ngươi  định chạy?”
 
 
 
Mặc Viên ngước lên  trời thở dài, nàng thực sự bội phục suy luận logic của đầu gỗ  mà. Chạy… Chạy…. Chạy em gái ngươi!!! Lão nương  tìm chỗ ngủ cũng   ???
 
 
 
Nhẩm một ngàn lẻ một  chữ nhẫn rốt cuộc nặn  một câu: “Ta   nhà ở đây, tất nhiên  tìm chỗ ở .” Câu tiếp theo  nhịn  nữa liền gầm lên: “Chẳng lẽ ngươi thì  ở nhà cao cửa rộng còn lão nương  lang thang đầu đường xó chợ ??? Đâu  ???”
 
 
 
“Ta    như .” Bạch Nhất Quân  nàng: “Vả   cần phiền phức như , ngươi đến chỗ của  .”
 
 
 
Mập
Nghe  câu   bực bội nãy giờ đều tan thành bong bóng nước, Mặc Viên mắt lấp lánh  : “Thật ??? Thật ??? Thật ???” Ở nhà  nha,  nghĩa là sẽ  tốn bạc nha, cái  nàng thích. Santruyen
 
 
 
 nghĩ tới một vấn đề, nàng liền cảnh giác  : “Khoan , ngươi sẽ   với   . Ngươi sẽ  để  ngủ chuồng heo  chuồng ngựa gì đấy chứ???”
 
 
 
“Yên tâm,    như ngươi ”. Nói xong liền bước  để  Mặc Viên đờ mặt  .
 
 
 
Mặc Viên tức run . Tên   thể  tiếng   hả??? Nàng  ??? Làm ??? Làm ??? Đệt đệt đệt.
 
 
 
“Đầu gỗ c.h.ế.t bầm, ngươi đợi đó cho .” Nàng rủa xong lập tức đuổi theo .