Sử dụng khinh công mà , khó khăn lắm mới chạy trong rừng cây nửa canh giờ, mới khỏi lãnh địa của con nhện khổng lồ đó.
Từ từ dừng , Hiên Viên Triệt buông bắt lấy tay Lưu Nguyệt, lướt qua nơi . Chỗ thì ẩm ướt, chỗ thì khô ráo. Hắn giơ lên mi.
Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay , kiểm tra xem Hiên Viên Triệt dính chút tơ độc nào , mặt mày càng ngày càng đen.
“Đó là cái quái gì ?” Ngạn Hổ theo sát phía , dựa lưng, chà lau trường kiếm dính độc cỏ, mắng tiếng.
“Bước chân tới đây, những độc vật như thực bình thường.” Mộ Dung Vô Địch cạnh đại thụ lau nọc độc kiếm, tiếp lời.
Ở nơi nóng bức ẩm ướt, nhiều độc vật như , thực bình thường.
“Vào sâu trong nữa cũng , chúng hại nhưng lượng nhiều thật.” Thu Ngân nhíu nhíu mày.
“Yên tâm, hại còn ở phía .” Lưu Nguyệt kiểm tra Hiên Viên Triệt tơ nhện, lập tức đầu, lạnh lùng một câu.
Hiên Viên Triệt cũng đầu : “Phía … À, tại hoa lớn như ?”
Lời còn xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên thấy đóa hoa to lớn mà Ngạn Hổ đang dựa , mặt hiện lên một tia kinh ngạc, từng thấy hoa lớn như .
Nghe thấy giọng kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt.
Chỉ thấy phía Ngạn Hổ là một đóa hoa cực kì kiêu diễm, giống như lụa trời. Có mùi thơm mê của hoa lan, cơ hồ to đến hai trượng ( 6m rưỡi), nở rực rỡ.
Nhìn qua đóa hoa như những ngón tay, tổng cộng năm đóa, phiến lá dài như cánh tay.
Lúc , Ngạn Hổ dựa chính là một trong những bông hoa đó.
Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân thấy đều kinh ngạc. Đời tung hoành qua nhiều nơi như , thể thấy hoa lớn như mấy .
Ngạn Hổ thấy tất cả về phía , khỏi đầu về phía , một bên nhướng mày : “Ta xem xem lớn bao nhiêu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-157.html.]
Lúc , Lưu Nguyệt theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt, thấy mặt cắt còn giọt m.á.u (Su : e chắc lắm), lạnh như băng quát to : “Cút ngay.”
Ngạn Hổ còn xong, thấy Lưu Nguyệt rống lớn như , nhất thời phản xạ điều kiện, chút nghĩ ngợi nhảy ngược về phía .
Ngay khi Ngạn Hổ nhảy trong nháy mắt, đóa hoa khổng lồ run nhè nhẹ, nhanh khép .
“Tại ?” Hiên Viên Triệt đầu Lưu Nguyệt một cái. Cút ngay. Lưu Nguyệt nên như .
Hai từ mới thoát , cổ tay Lưu Nguyệt run lên, thiên tàm ti đột nhiên b.ắ.n , từ trong bụi cỏ xa xa bắt lấy một con rắn, ném bông hoa đang khép .
Bông hoa lớn hơn cả nhanh chóng khép , còn kịp để Mộ Dung Vô Địch cái gì, nhanh chóng nở rộ, hết thảy chỉ trong nháy mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong bông hoa còn bóng dáng của con rắn độc , chỉ còn một đoạn xương cốt từ trong đóa hoa trượt xuống mặt đất, vỡ vụn.
Chợt trợn tròn hai mắt, cho dù bình tĩnh như Hiên Viên Triệt, cũng kinh ngạc bông hoa tiên diễm , khóe miệng co quắp.
Mà ở một bên, Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thu Ngân ngây .
Lưu Nguyệt lướt qua đóa hoa thật lớn , lạnh lùng hừ một cái.
Thực nhân hoa, ngờ ở nơi thể gặp thứ cao cấp như , năm đó nàng ở Amazon, cũng gặp qua cực phẩm.
“Đừng dựa lung tung, nếu còn nữa, trực tiếp Diêm vương điện báo danh.” Ném một câu lạnh như băng, mặt Lưu Nguyệt chỉ sự sắc lạnh.
Từ trong kinh ngạc phục hồi , Hiên Viên Triệt đầu Lưu Nguyệt. Từ khi tiến nơi , sắc mặt nàng vẫn cứng ngắc, thở cũng lạnh lẽo.
Thực vô tình, thực tàn khốc.
Toàn đều tản thở nguy hiểm, cái loại thở cô độc trong m.á.u huyết, cái loại khí tức hắc ám nặng nề, cho cảm thấy thoải mái.
Đó là sự quyết tuyệt khi một đối mặt với chuyện, đó là thở từ sâu trong nội tâm Lưu Nguyệt phát . Sự cô độc.