Ý niệm trong lòng chuyển, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhíu mày, gắt gao đánh giá Độc Cô Dạ bên cạnh Lưu Nguyệt.
Chướng khí công hiệu gì, rõ ràng, chẳng lẽ?
Đi nhanh qua đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ. Sẽ xảy chuyện gì chứ?
Trong lòng Mộ Dung Vô Địch bồn chồn yên.
Không trả lời, Lưu Nguyệt căn bản để ý tới Mộ Dung Vô Địch, hai mắt tối sầm, chỉ chăm chú chướng khí mặt.
“Khụ khụ, chướng khí quái quỷ gì thế ?” Từ nơi cách vài chục trượng, thanh âm của Thu Ngân truyền đến, một ảnh vọt .
Mà cùng lúc đó, thủ hạ của Độc Cô Dạ là Lưu Trình cũng lao , từ xa thấy tiếng.
Thủ hạ của hai bên đều hết, chỉ còn duy nhất Hiên Viên Triệt và Thanh Liên .
Không gì, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt vách núi đối diện, thản nhiên Lưu Nguyệt vẫn đang chằm chằm chướng khí.
Nói gì cũng , nhưng ánh mắt , giống như kim châm lưng.
Hiên Viên Triệt vẫn trở .
Sâu trong đáy mắt, bão táp lập tức hình thành, nhưng vẻ mặt càng bình tĩnh, cái loại cảm giác mưa gió sắp tới , càng ngày càng mạnh.
“A, Vương gia tại còn ?” Thu Ngân thở một đám đang tụ tập, kinh ngạc .
“Thanh Liên công chúa tại cũng ở đây?” Lưu Trình vẻ mặt nhăn nhó bước nhanh tới.
Thu Ngân dứt tiếng , Mộ Dung Vô Địch ngẩng đầu trừng mắt Thu Ngân, ánh mắt sắc bén cực kì. Cùng khắc, đầu tứ đại thống lĩnh – Khinh Thủy cũng hung hăng quét mắt về phía Lưu Trình.
Thu Ngân nhất thời sửng sốt. Mộ Dung tướng quân trừng gì?
Ý niệm trong lòng chợt lóe, Thu Ngân đột nhiên hiểu . Không xong, chướng khí hiệu quả như thế nào, tất cả đều rõ ràng, mê tình cùng trí huyễn, bọn họ bởi vì rõ chỉ một , cho dù mê tình cùng trí huyễn, cũng tác dụng lớn lắm, cũng phát sinh chuyện gì (Su : ai nha, tâm hồn hủ nữ tan nát ).
hiện tại chỉ còn Hiên Viên Triệt và Thanh Liên , lúc chướng khí, cách giữa bọn họ khá gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-176.html.]
Mà bọn họ vốn nghĩ Vương gia cùng với Vương phi, mà bây giờ, Vương gia còn … Thu Ngân đột nhiên dám nghĩ tiếp nữa.
Bên Lưu Trình sắc mặt của Khinh Thủy, lướt qua Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, cái loại bình tĩnh sâu lường , thực vững vàng, nhưng quanh nổi lên hương vị của bão táp.
Trong lòng đột nhiên hiểu rõ, lập tức nhanh chóng phía Độc Cô Dạ, âm thầm đề phòng, Lưu Nguyệt bình tĩnh dọa .
Nếu thật sự xảy chuyện gì, thể hôm nay bọn họ…
Gió núi xuy phất, từ trong chướng khí lao về phía , ai dám lời nào, phân hai chiến tuyến tự bảo vệ bản , bình tĩnh chăm chú chướng khí màu lam nhạt.
Ánh mặt trời ấm áp, nơi đây lạnh như băng.
“Sàn sạt sàn sạt.” Trong một mảnh tĩnh mịch , đột nhiên tiếng bước chân từ xa truyền đến, thực rõ ràng, đồng thời đầu về phía xa xa.
Trong một mảnh màu lam nhạt, Hiên Viên Triệt một hắc hồng, quần áo chắc nịt chậm rãi từ trong chướng khí bước , vai khiêng Thanh Liên công chúa.
Gió núi thổi tới, quần áo Thanh Liên công chúa rõ ràng chỉnh tề.
Chủy thủ ánh mặt trời tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Bước nhanh tới, Hiên Viên Triệt từng bước vượt qua mặt Lưu Nguyệt, ném Thanh Liên công chúa đang khiên vai về phía Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ khẽ cau mày, tiếp lấy.
Thấy Thanh Liên trong lồng n.g.ự.c sắc mặt ửng đỏ, cực kì xinh , vạt áo chỉnh, lộ đầu vai tuyết trắng, mặt một dấu tay màu đỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhè nhẹ lạnh như băng nháy mắt càng sâu.
Lưu Nguyệt lướt qua hồng ấn do lực đạo tạo thành, mắt càng đen.
“Chính mang theo, tự quản lấy, đừng hòng giúp ngươi thu thập cái đuôi thêm nữa.” Lạnh lùng ném một câu, Hiên Viên Triệt xoay tới bên Lưu Nguyệt.
Thần sắc cực kì tự nhiên.
Không chú ý trong mắt Lưu Nguyệt tối đen, hai tay Hiên Viên Triệt duỗi , ôm lấy Lưu Nguyệt, trừng mắt nàng, căm giận : “Lần còn chạy loạn, để tìm thấy , xem xử lí nàng như thế nào.”