“Còn 10 tòa thành , dù Hung Nô sống trải rộng khắp nơi, thế lực hùng mạnh, mà cũng khiến bọn họ thuần phục , dám dùng biện pháp mạnh cưỡng ép vì sợ cắn ngược , khiến nó bây giờ chỉ là một nơi hỗn tạp.
Dân tộc Hung nô quản , chỉ cần chúng chỉnh đốn , tuyệt đối sẽ trở thành Bắc Mục, vĩnh viễn cần sợ nó sẽ nổi dậy, phản chú.
Huống chi, nơi cằn cỗi mà dân tộc Hung Nô cũng thu thập nổi, chứng tỏ dân nơi cũng đơn giản, thêm thế lực cường đại như hỗ trợ, nhất cử lưỡng tiện.”
Nói đến đây Lưu Nguyệt vặn vẹo thắt lưng, đầu Da Luật Hồng : “Trong đối nhân xử thế, mắt xa trông rộng, bảo thạch (đá quý), nhất định trả giá cao đoạt về, quan trọng là bảo thạch vùi lấp trong cát bụi, thứ như mới thuộc về , hãy nhớ kỹ.”
Dứt lời, cũng chờ Da Luật Hồng hiểu rõ, buông Da Luật Hồng xuống, xoay ngoài lều vải, hề chần chừ.
Bên ngoài lều vải, dương quang kim sắc chiếu rọi Lưu Nguyệt, từ phái nàng, một mảnh kim quang lóng lánh, khiến dám .
Bên ngoài, binh lính Bắc Mục thấy nàng, lập tức kính cẩn khom hành lễ.
Đối với dũng sĩ, bọn họ tuyệt đối hề keo kiệt sự kính trọng đối với xứng đáng.
” Xinh .” Đi khỏi lều trướng xa, Âu Dương Vu Phi từ trong lều trướng , vẻ mặt khen ngợi vỗ nhẹ bàn tay.
Tai lắm.
“Ánh mắt thật , phân tích và khéo léo dẫn dắt đạo lí, Lưu Nguyệt ngươi khiến với cặp mắt khác xưa Vu Phi vỗ tay, gần, sóng vai cùng Lưu Nguyệt.
” Quá khen.” Vẻ mặt Lưu Nguyệt đạm nhạt, kiêu ngạo, cũng đắc ý.
” Ngươi hiểu rõ thảo nguyên?” Âu Dương Vu Phi cùng sóng vai với Lưu Nguyệt hỏi, theo lý mà Trung Nguyên ngoại trừ Ngạo Vân chống hoàng thất Hung nô, Bắc Mục, cũng chỉ ngóng một chút, còn nên hiểu rõ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-239.html.]
“Chỉ cần là tìm hiểu.” Lưu Nguyệt trả lời, tràn ngập sự tự tin.
Từ lúc nàng quyết định thảo nguyên, nàng cũng tìm hiểu về thứ thảo nguyên, chỉ cần thì đều thể .
Vân Mộng Hạ Vũ
Huống chi, mấy nước , thế lực từng va chạm , nàng tuy quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng nghĩa là nàng .
Thủ tướng thế kỷ hai mươi mốt, tổng thống, quốc vương giành giật, gia tộc hắc ám cấu xé cũng hề ít, nàng thấy nhiều, cho nên gây khó dễ chừng mực, nắm chắc tiêu chuẩn, cách thức tranh đoạt nào là thích hợp nhất, cái loại chính xác thể suông.
Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt kiêu ngạo như , thâm trầm, gảy gảy ngón tay : “Ta tính toán, đếm tới mấy, một, hai, ba… mười lăm….”
” Trung Nghĩa vương, Trung Nghĩa vương, đợi , đợi .” Vừa đếm đến mười lăm, Khố Tạp Mộc từ trong kim trướng của Tiêu thái hậu vọt .
Lưu Nguyệt thấy nhưng dừng bước, cả lạnh lẽo như , vẫn tiếp tục tiến bước.
Khố Tạp Mộc ở đằng nhanh chóng chạy đến, chút hiềm nghi duỗi tay bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, vạn phần sùng bái và nịnh hót : “Chúng đều là thô thiển, hiểu mấy thứ sâu xa như thế, ngươi nên tức giận nha, đến đến, thái hậu mời ngươi bàn bạc tiếp, ngươi lý, lý.”
Vừa lặp lặp một câu “ lý”, dường như chỉ cần là thể biểu đạt sự hưng phấn và sùng bái của .
Vừa cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, túm Lưu Nguyệt trong lều vải, hệt như một con trâu hoang dã.
Lưu Nguyệt thấy ánh mắt trở nên nhiêm túc, cổ tay đột nhiên thoát khỏi kềm kẹp của như một con rắn, Khố Tạp Mộc dùng sức quá lớn, nhất thời liên tiếp lao về phía vài bước.
Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, hai tay chắp lưng, bất động tại chỗ.
” Cao thủ chính là cao thủ, Trung Nghĩa vương, chúng là thảo nguyên, từ đến nay ngay thẳng, oán thì , thuận mắt thì đánh, cảm thấy chúng hòa hợp, đánh một trận, cũng vấn đề gì, nên tức giận, đó phong cách của thảo nguyên chúng .”
Cách đó xa, Tiêu thái hậu xôc kim trướng lên, Tiêu thái hậu và vương Da Luật Cực còn cả Da Luật Hồng và Lê Khoát , Da Luật Cực xa xa lớn tiếng .