Lưu Nguyệt , tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti trong nháy mắt câm họng, : “Chút tài mọn, thất lễ, khiến chê .”
Một câu nhún nhường, đột nhiên tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti đang im lặng, thoáng cái phục hồi tinh thần , liếc mắt , trong mắt đều hiện lên một chút vẻ khác thường, mặt vẫn .
“Ha ha, nhiếp chính vương khiêm tốn như , chúng càng đáng giá nhắc tới .” Tộc trưởng tộc Hùng Khoát phục hồi tinh thần đầu tiên, ha ha, với Lưu Nguyệt.
“ , một tùy tùng của nhiếp chính vương bản lãnh như thế, thể tưởng tượng bản nhiếp chính vương lợi hại bao nhiêu, hôm nay cho chúng mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.”
“ ….”
Tộc trưởng tộc Hùng Khoát một câu, mười mấy tộc trưởng khác lập tức cũng hồn, khuôn mặt tươi sáng lạn lấy lòng Lưu Nguyệt.
Thật là nhiệt tình quá mức.
“Đến, đến, đến, nhiếp chính vương khó Tiên Ti một , hôm nay liền uống rượu cất đặc chế của Tiên Ti chúng , đây chính là rượu chỉ dùng trong đại hội ba năm một , chúng ba năm mở một đại hội, mới thể treo rượu ngon phần thưởng cho các dũng sĩ.”
Trong tiếng tâng bốc, hai hàng thiếu nữ Tiên Ti, từ đài cao bưng lên mười mấy chén rượu ngon lên đài, tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy cùng Lưu Nguyệt.
Hương vị tinh khiết và thơm lừng theo những chén rượu đây, càng thơm ngon.
Lưu Nguyệt khe khẽ hít một , mùi rượu thật mạnh, mùi thơm, nùng mà ngấy, hương mà tục, cần uống, cũng là rượu ngon.
Hai hàng thiếu nữ uyển chuyển tới Lưu Nguyệt, giơ chén rượu trong tay lên, để cho Lưu Nguyệt tùy ý lựa chọn.
Khách nhân tôn quý đường sá xa xôi mà đến, khách đến là nhất, đây là quy củ của thảo nguyên.
Lưu Nguyệt thấy đưa tay lấy một chén, bưng tới chóp mũi hít thật sâu, đầu ngón tay lơ đãng cho trong chén, khác thường đây chính là một chén rượu ngon mà thôi.
“Rượu ngon.” Lưu Nguyệt lúc khen một tiếng.
“Đó là đương nhiên.” Tộc Tam Hợp, tộc Hùng Khoát, tộc Hợp Lực, ba đại tộc trưởng đồng thời lên tiếng.
Thanh âm dứt, mấy nhất thời to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-294.html.]
Tên tay mỗi đều một chén, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng một chén.
“Đến, đến, đến, kiền vi kính.” (chắc là tự hạ thấp bản để kính trọng ng quá) Tộc trưởng tộc Hùng Khoát hiệu với Lưu Nguyệt, nâng chén liền uống hết, cũng cái gì .
Lưu Nguyệt : “Vậy hôm nay bổn vương coi như là núp bóng của các dũng .” Dứt lời cũng đưa tới bên môi, uống hết.
Cùng lúc bên tai truyền đến lời của Âu Dương Vu Phi: “Có thể uống.”
Xem , hai bọn họ cũng đều cùng phán đoán về rượu , đối với độc tố, Lưu Nguyệt vẫn chút kiến thức.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị.
Tỷ thí giữa sân càng thêm kịch liệt, thanh âm khen ngợi cứ dồn dập ngớt, cơ hồ phá , lỗ tai đều ong ong.
Uống hết rượu trong tay, tộc trưởng Hùng Khoát tộc Lưu Nguyệt đang chăm chú trong sân, đột nhiên thở dài một : ” Anh hùng như , thịnh hội như , cũng còn thể kéo dài bao lâu?”
Lưu Nguyệt nháy mắt trong đầu khẽ động, đến , mục đích kiên quyết mời nàng tới, lộ .
Lập tức đầu tộc trưởng tộc Hùng Khoát khiêu mi : “Nói như là ?”
Tộc trưởng tộc Hùng Khoát thoáng qua Lưu Nguyệt, lắc đầu chậm rãi : “Thảo nguyên Mạc Hà cằn cỗi, mấy năm nay của mười bảy tộc Tiên Ti ngừng gia tăng dân , thảo nguyên đủ sức để nuôi sống nhiều như , lương thảo ngày càng sa sút.
Chuyện tranh giành địa bàn liên miên, tử thương vô , năm ngoái gặp trời rét lạnh, càng c.h.ế.t đói ít, đây… Ai….”
Nói xong tộc trưởng Hùng Khoát thở dài.
Lưu Nguyệt mặt lộ vẻ thuơng hại, nhưng cũng mở miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tộc trưởng tộc Tam Hợp bên cạnh thấy , đưa mắt với tộc trưởng tộc Hợp Lực.
Tộc trưởng Hợp Lực ho khan một tiếng, Lưu Nguyệt : “Nhiếp chính vương cũng là thẳng thắn, chúng mười bảy tộc Tiên Ti cũng là lề mà lề mề, nếu mở miệng, tộc trưởng tộc Hùng Khoát cứ hết .”
“Lão Hùng, ngươi .”