Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:09:00
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một quyển sách mỏng qua tàn tạ, sách cổ xưa, lẳng lặng mở ở tay nàng, Lưu Nguyệt cần mở xem, cũng bên trong cái gì.Nàng từng xem qua sách giống thế , ở Thiên Thần, trong tay Hiên Viên Dịch, là cổ thư về Minh Đảo.“Làm ….” Lưu Nguyệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt quyển sách , quyển của Hiên Viên Dịch nàng cầm , lấy cái ?
Nhẹ nhàng lấy cổ thư đôi tay đang thương của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt chằm chằm Lưu Nguyệt, chậm rãi : “Lúc tiêu diệt Trần quốc, tìm trong mật kho của bọn họ.”Lưu Nguyệt vô thức cắn chặt răng, ánh mắt u ám. , nàng quên, Thiên Thần quốc , Ngạo Vân quốc , vương thất Trần quốc Triệu quốc Đẳng quốc cũng thể , Hiên Viên Triệt tiêu diệt Trần quốc, đương nhiên…Nàng quên.
Khẽ cắn môi, Lưu Nguyệt ngửa đầu thấy Hiên Viên Triệt vẫn chăm chú nàng, phức tạp đều chất chứa trong hai tròng mắt đen nhánh .Trong mắt hiện lên một chút yêu thương, Hiên Viên Triệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lưu Nguyệt, cúi đầu : “Cũng bởi vì , cho nên nàng mới dám trở về với .Cũng bởi vì , cho nên nàng mới chọc tức ở biên quan Ngạo Vân.Cũng bởi vì , nàng mới ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại, hao tâm tổn trí chịu đựng.”Ba tiếng ‘cũng bởi vì ’, nương theo tiếng nghẹn ngào trầm thấp, bay bổng trong gió đêm, trái tim mềm nhũn.“Triệt….” Lưu Nguyệt cảm giác sự chua xót và hổ thẹn thật sâu trong lòng Hiên Viên Triệt, cũng cảm thấy đau xót, nàng Hiên Viên Triệt như thế .Một chữ mới hô lên, bàn tay khẽ vuốt vuốt mặt nàng, đặt môi nàng, cho nàng .“Nàng là đồ ngốc, ngu ngốc.” Hai mắt đỏ rực, rít từng tiếng, lộ tình cảm sâu sắc trong lòng.Nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt hai mắt đỏ rực, trong mắt bao nhiêu yêu, trong mắt bao nhiêu tình, trong mắt bao nhiêu thương tiếc và tự trách. Lời khuyên lơn và phản bác đến bên miệng, tất cả đều biến mất. Lưu Nguyệt im lặng thở dài một tiếng, đầu dựa sát n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, gật gật đầu nhẹ giọng : “Phải, là đồ ngốc.”Ngốc đến mức vì yêu, tiếc tự gánh vác tất cả chuyện.Ngốc đến mức cho yêu khó xử, bộ nguy hiểm và chỉ trích, đều tự đối mặt.
, nàng ngốc, nàng từng ngốc như . mà, nàng vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện cứ tiếp tục ngốc như thế, còn cách nào .Nghe thấy Lưu Nguyệt thú nhận, Hiên Viên Triệt cảm thấy đủ thứ cảm xúc trào dâng trong lòng, đôi tay run rẩy kéo vạt áo gáy Lưu Nguyệt lên, một dấu chu sa đỏ thẫm, bắt mắt như , rực rỡ như nhắc nhở chuyện, cánh tay đang ôm lấy Lưu Nguyệt, càng siết chặt hơn.
Thân thể Hiên Viên Triệt ôm thật chặt, sức lực càng ngày càng gấp, cảm thấy đau đớn, xem chỗ thương rách miệng mất, nhưng Lưu Nguyệt vẫn nhúc nhích, cứ mặc cho Hiên Viên Triệt ôm lấy.“Sau cho phép ngốc như nữa.” Cắn chặt răng, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, .
Duỗi ngón tay ngăn cản lời Lưu Nguyệt , đôi mắt đỏ rực của Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt trong lòng thật sâu : “Ta hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì, cũng nàng một chạy xa như là vì cái gì, đúng , đây là một cơ hội, là một cơ hội quật ngã Minh Đảo.
, nàng cũng đừng quên, chúng là một, là nhất thể, chỗ nàng ở nhất định , chỗ ở nhất định nàng, chúng cùng đối mặt với tất cả những gì , nếu nguy hiểm, thể một liều mạng, đùa giỡn sinh mệnh.Ta thà rằng bất lực mà c.h.ế.t , cũng một sống trong cô độc,nàng rõ ?”Câu dịu dàng cuối cùng, trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đỏ của Hiên Viên Triệt dường như đục thủng một cái lỗ Lưu Nguyệt.Hắn , đang gặp nguy hiểm, cũng , Lưu Nguyệt một chạy xa như , là vì khó xử, suy cho cùng nhà đất nước, ở địa vị của một quân vương mà suy nghĩ, lo lắng cho bách tính.
như nghĩa sẽ vì mấy chuyện mà vứt bỏ Lưu Nguyệt, khiến nàng một một giao tranh, , .Răng nanh cắn chặt, mắt sáng như .“Nàng rõ cho , từ nay về nhất định chuyện cho , tự tiện xử lí, đối mặt thì cùng đối mặt, nếu , chúng liền ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời qua với .” Nói chắc như đinh đóng cột, để cho kịp thỏa thuận.“Chàng….” Lưu Nguyệt nhất thời trừng mắt.Nàng , Hiên Viên Triệt thật, Hiên Viên Triệt thể như thế, Hiên Viên Triệt thật là đáng chết, đáng chết.
Biết rõ nàng tuyệt đối sẽ đồng ý hai bọn họ cứ như mà ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời qua với , thể như thế với nàng, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt.“Chàng dám.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt phẫn nộ kêu.Hiên Viên Triệt đôi mắt đầy lửa giận của Lưu Nguyệt, khóe miệng bao bọc bởi một nụ , chậm rãi : “Thế thì .”Cười, nhẹ nhàng hiện lên bên môi Hiên Viên Triệt, lộ gương mặt vốn đẽ của , càng lộ vẻ yêu mỵ kinh .
*chùi miệng*)Trong lòng Lưu Nguyệt tràn đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, thấy Hiên Viên Triệt vui vẻ như , trái tim khó chịu chậm rãi chìm xuống.
Nhìn nét mặt tươi và yên lòng , trong nháy mắt trong lòng Lưu Nguyệt ngọt bùi cay đắng cái gì cũng , chất đầy trái tim.Nhìn cổ thư, hẳn là sớm gặp nguy hiểm, yêu thương nàng, ở cùng một chỗ với nàng bất cứ lúc nào cũng thể mất mạng., Hiên Viên Triệt vẫn như , vẫn kiên định như cũ , thế càng thâm tình hơn, yêu như , trượng phu như , nàng cam lòng vứt bỏ, cam lòng buông tay, cam lòng để cho chịu thương tổn.“Nghe rõ ?” Nhìn thấy biểu tình khổ ngọt, Hiên Viên Triệt đột nhiên mỉm Lưu Nguyệt : “Bạch thủ vi tân yết cái như cựu.”Cổ văn, nàng trình độ, hiểu.
Hiên Viên Triệt cũng mong đợi Lưu Nguyệt hiểu, tiếp tục : “Ý nghĩa đơn giản, chỉ sống suốt đời, đến già giữa hai phu thê vẫn cảm thấy xa lạ như lúc mới gặp.Mà ngay ngày thành , khi vén khăn gấm của tân nương lên, cảm thấy dường như sớm gặp qua, quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, gần gũi đến thể gần gũi hơn.
Nguyệt đời khó gặp một thể yêu thương, thể hiểu , thể cùng sống cùng chết, khó, đặc biệt là trong hoàng tộc chúng , thấy nhiều hư tình giả ý, nhiều ngươi lừa gạt, chân tình với mà trân quý.Nguyệt, thà rằng buông tay đánh cược một , tuyệt nguyện kiếp hối hận.”Vẻ mặt tươi bao hàm kiên định, và dứt khoát.
Lời nhẹ nhàng nồng ấm kiên quyết rót tai Lưu Nguyệt, trái tim ấm áp, chuyện , xảy hết .Không mở miệng, Lưu Nguyệt dù gì cũng là dư thừa,, chịu đựng đau đớn ở cổ tay, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hiên Viên Triệt, mặt Lưu Nguyệt chậm rãi hiện chút nét mặt tươi sáng lạn như nhật nguyệt.Hiên Viên Triệt cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt.Tay nắm tay, mưa gió cùng đường.Bóng đêm u tĩnh, gió núi lướt qua, ngọn cây sàn sạt rung động, lộ vẻ tĩnh mịch.
Ánh trăng bạc chiếu rọi, soi sáng núi rừng mờ ảo, ánh trăng đẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng còn cao ngạo.Mà trong ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đó, hai ảnh rúc với , một lời, cũng vượt qua hết thảy của thế gian.Đêm nhanh liền qua, chẳng mấy chốc phía chân trời rực sáng.
Ánh sáng mỏng manh đẽ phá tan chân trời, nổi lên, ánh bình minh vàng nhạt, hào quang cao ngất, thế ánh trăng sáng trong, tiếp quản non sông ngàn dặm.“Hôm nay mặt trời thật là .” Lấy tay che trán, Lưu Nguyệt luồn ánh sáng rọi xuống qua tán lá, cảm thán.“Thần thấy ngài tâm tình bây giờ , cho nên xem cái gì cũng .” Lưu Nguyệt dứt lời,một tiếng hài hước vang lên ngay phía hai .Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất và Thác Bỉ Mộc từ trong rừng cây phía , Ngạn Hổ hai tay ôm n.g.ự.c Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt xoay nhướng mày Ngạn Hổ : “Tâm tình , ngươi ý kiến?”“Không , ty chức dám.” Ngạn Hổ lập tức nghiêm mặt lớn tiếng , nhưng đôi mắt tít tiết lộ hết thảy.Hiên Viên Triệt bên cạnh Lưu Nguyệt thấy , khỏi cũng nở nụ , đưa tay sửa sang đầu tóc cho Lưu Nguyệt, kéo Lưu Nguyệt ôm trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Nguyệt thấy tựa n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, hừ một tiếng với Ngạn Hổ.
Hôm nay tâm tình nàng quả thực vô cùng, so đo với Ngạn Hổ tôn ti trật tự nữa.Lạnh lùng hừ một tiếng, Thu Ngân tiếng động tới bên, đột nhiên quì một gối với Lưu Nguyệt : “Thuộc hạ lời xúc phạm, xin ngài giáng tội.”Không gọi tên Vương Phi là Lưu Nguyệt, Thu Ngân hàm hồ, nhưng Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều rõ ràng Thu Ngân đang thỉnh tội.
Tiếng , Ngạn Hổ cũng thu vẻ sáng lạn mặt, tới bên cạnh Thu Ngân, cũng quỳ một gỗi với Lưu Nguyệt: “Xin ngài trị tội.”Đoan đoan chính chính, hai bộ dạng muôn phần nghiêm nghị.
Lưu Nguyệt thấy sắc mặt vui chậm rãi thu , lộ tươi , tựa n.g.ự.c Hiên Viên Triệt Thu Ngân và Ngạn Hổ : “Quên , niệm tình các ngươi một lòng vì , trung thành tận tâm, mặc dù mạo phạm, nhưng cũng là vô cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-304.html.]
Từ nay về , liền như , đối với chính là đối với .”Nhớ đến cái ngày ở ngoài cửa thành Ngạo Vân quốc, Thu Ngân ngay cả tên họ cũng đều đem mắng nàng, nếu ứng với tính tình ngày của nàng, sớm thịt họ bao nhiêu . mà, bọn họ là vì Hiên Viên Triệt, trung tâm đáng quý, thì thôi, chỉ cần là một lòng một vì Hiên Viên Triệt, nàng còn so bì gì, thủ hạ như đúng chuyện .
Thu Ngân Ngạn Hổ liếc , nhất tề : “Tạ nhiếp chính vương trách tội.” Có Bắc Mục ở đây, thể gọi Vương Phi, dứt khoát đổi gọi gọi nhiếp chính vương là .Hiên Viên Triệt đến đó, nụ mặt càng sâu, càng nắm chặt lấy tay Lưu Nguyệt.Sóng mắt lưu chuyển, Lưu Nguyệt đầu đang trò chuyện với Hiên Viên Triệt, khóe mắt đột nhiên quét đến Thác Bỉ Mộc đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khỏi trầm ngâm, nàng quên mất .
Quay đầu Thác Bỉ Mộc, chỉ thấy Thác Bỉ Mộc nhíu mày thật sâu, ngừng đánh giá Hiên Viên Triệt từ xuống , vẻ mặt hoài nghi, vẻ mặt khó hiểu.“Thác Bỉ Mộc, ngươi đang cái gì?” Lưu Nguyệt thấy mở miệng .Thác Bỉ Mộc cũng thẳng thắn, lập tức chỉ chỉ Hiên Viên Triệt : “Tối hôm qua , từ ?”Quái lạ, tối hôm qua bốn bọn họ canh chừng một phương, tuyệt đối bất kỳ ai đến, nam nhân thoạt tầm thường là ai?Vừa như xong, Ngạn Hổ và Thu Ngân liền cúi đầu nở nụ , thật là một kiến thức.
Lưu Nguyệt cũng nở nụ , đầu Hiên Viên Triệt tầm thường, Âu Dương Vu Phi ở bên nàng, Minh Đảo bao nhiêu ở chỗ , dung mạo Hiên Viên Triệt nên để lộ, liều mạng thì liều mạng, thể thoả nhất cứ nên thoả.Bởi , nàng dùng mấy thứ Hiên Viên Triệt đem bên , suốt đêm hóa trang cho Hiên Viên Triệt, tài dịch dung của nàng dù gì cũng hạng nhất, quệt quệt vài đường, lập tức sẽ biến Hiên Viên Triệt thành một Bắc Mục, một nam nhân bình phàm.Thu Ngân cùng Hiên Viên Triệt quá quen , mà Thác Bỉ Mộc kinh ngạc đến mức từng dãn mày .
“Thác Bỉ Mộc, luôn luôn tin tưởng các ngươi, cũng hy vọng thể tiếp tục tín nhiệm, hôm nay, ngươi thấy, cho ngươi hai con đường.”Nhìn Thác Bỉ Mộc, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Thác Bỉ Mộc cũng là một tài năng xuất chúng ở mười thành Khô Sa, cũng ngu ngốc, Lưu Nguyệt tưởng chừng như đạm nhạt, thực bên trong cất giấu lời sắc bén, lập tức liền thấy nên , chuyện bí mật gì đó.Ngay lập tức, Thác Bỉ Mộc nghiêm mặt, cũng đợi Lưu Nguyệt hai con đường là gì.
Nhanh chóng : “Lòng trung thành của Thác Bỉ Mộc đối với thành chủ trời xanh chứng giám, Thác Bỉ Mộc hôm nay cái gì cũng thấy, cũng tuyệt đối thấy gì. Thành chủ yên tâm, nếu Thác Bỉ Mộc mảy may tiết lộ , chư thần thảo nguyên, cả nhà già trẻ Thác Bỉ Mộc c.h.ế.t chỗ chôn.”Nói đến phần , Thác Bỉ Mộc giơ tay lên cao, lời thề trang trọng nhất của thảo nguyên.Thảo nguyên tín nhiệm chư thần, lời thề trang trọng nhất, lời thề độc như , thể thấy rõ sự chân thành.
Lưu Nguyệt lập tức ha ha, Thác Bỉ Mộc : “Tốt, Thác Bỉ Mộc, bổn vương tuyệt đối sẽ bạc đãi ngươi.”Thác Bỉ Mộc Lưu Nguyệt hứa hẹn, liền vui vẻ, kính trọng khom thành nửa đường tròn với Lưu Nguyệt.
Ánh ban mai từ tàn cây rọi xuống càng rực rỡ hơn, ánh vàng khắp nơi.Nhanh chóng dịch dung cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, một trăm tinh binh theo Thác Bỉ Mộc, cũng bốn phương tám hướng chạy tới.Hôm qua, khi ngựa của bọn họ phá đám xong, thừa dịp trời tối chạy , bây giờ mới theo ước định, vòng qua đây.
Đám Hiên Viên Triệt sớm dịch dung xong, để bất kì đầu mối nào cho kẻ khác.Nhìn đám tinh binh tới mặt, Lưu Nguyệt nhớ tại Hiên Viên Triệt cùng đám của Thác Bỉ Mộc?Không khỏi đầu : “Chàng ….” Một lời hỏi xong, Lưu Nguyệt im miệng hỏi nữa, chỉ với Hiên Viên Triệt thật sâu.
Hiên Viên Triệt nếu đuổi theo, đám thế cho tộc trưởng Hùng Khoát tộc, thể lừa đám Thác Bỉ Mộc, há thể lừa gạt , tất nhiên Hiên Viên Triệt đoán ẩn tình trong đó, liên hợp với Thác Bỉ Mộc để cắn trả, mới một màn ngựa chạy loạn , chuyện khó đoán.Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt tỏ vẻ hiểu rõ, cũng .Biết ngay Lưu Nguyệt của thông minh, chỉ cần một chút manh mối thể rõ ràng chuyện, căn bản cần thừa.
Mọi đến đông đủ, trừ Âu Dương Vu Phi đang ở . mà, Âu Dương Vu Phi lợi hại, buổi chiều hôm qua loạn như , nếu như chạy thoát , quả thực là quá vô dụng, vì Lưu Nguyệt lo lắng cho chút nào.Sửa sang đầu tóc, Lưu Nguyệt giả bộ thương nặng để mặc cõng nàng , : “Đây là chỗ nào?”Nơi đây chỉ là một chỗ khỉ ho cò gáy buổi chiều để ý, mới sáng, nơi rừng cây bọn họ đang , chính là núi đá đá lởm chởm tối như mực, màu đen nổi bật một mảnh xanh biếc, thoạt hiểm trở âm trầm đến nên lời.“Núi Khố Xích, thần núi của mười bảy tộc Tiên Ti, nhưng cũng thuộc về thế lực của họ, là một mản đất ai quản lí.” Thác Bỉ Mộc về phía .Lưu Nguyệt liếc qua nơi, núi Khố Xích, từng qua, ở đây nhiều yêu ma quỷ quái, chỉ thể nganng qua vài chục dặm chân núi, tuyệt đối dám .Dù đồn đãi cũng nhiều kế xiết, hung ác vạn phần.“Chúng bây giờ đang ở chỗ nào?” Nhìn trái là núi, là núi, là núi, đến cũng là núi, đây là chỗ nào của núi Khố Xích?“Không .” Thác Bỉ Mộc đau đầu, phun một câu.Lưu Nguyệt cúi đầu Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt lắc đầu, cũng thảo nguyên, hiểu về thảo nguyên trong thời gian dù khá hơn một chút, nhưng cũng khó thể cặn kẽ đến mức đang ở chỗ nào của núi Khố Xích.
Tối hôm qua chỉ vì thoát khỏi truy kích của vạn mã phía , thông đường là chỉ chạy núi Khố Xích , cụ thể là vị trí nào, thức sự thể , nhưng mà hiển nhiên là ở sâu trong núi .“Không , xuyên qua khu rừng , sẽ vòng phía mười bảy tộc Tiên Ti.” Ngẩng đầu hướng của mặt trời, Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng .
Mười bảy tộc Tiên Ti, dám động thủ với thê tử của , há thể quên dễ dàng như .Xem lột da của bọn họ .Ý trong mắt ngăn mà lóe lên, Lưu Nguyệt bò lưng Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt ở đây, mấy chuyện cũng cần nàng quan tâm, chuyện đều vứt cho Hiên Viên Triệt là .Thần núi gì đó, quỷ núi gì đó, đều là lừa , tại sợ nó.
Mỉm chôn đầu gáy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt , khẽ cắn cổ Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt nghiêng đầu chà chà đầu Lưu Nguyệt, tiếng động .Những khác thấy, còn tưởng rằng Lưu Nguyệt thương nặng chống đở nối, vẻ mặt lo lắng, yên lặng tiến về phía , sợ kinh động đến Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt càng nhàn tản, thỏa sức hành hạ Hiên Viên Triệt, đem nỗi nhớ mong lâu ngày gặp, tất cả thể hiện .Bước núi non trùng điệp, đất vang lên tiếng sàn sạt.Cõng Lưu Nguyệt núi, Hiên Viên Triệt bao giờ Lưu Nguyệt thể nghịch ngợm như , thể sánh bằng con khỉ nhỏ ngang ngược , đều cắn cổ , chỉ sợ cổ sớm vô cùng thê thảm , , đây là dụ dỗ đấy.Im lặng thở dài, nếu cứ cắn tiếp, thể sẽ nhịn nổi.Lập tức ho khan một tiếng, khơi đề tài để : “Nàng bắt?”Mặc dù là tạm thời , nhưng sớm hỏi vấn đề , Lưu Nguyệt một bản lĩnh như , thể bắt đơn giản dễ dàng như ?
Nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới chuyện , Lưu Nguyệt nhất thời khẽ buông miệng đang cắn Hiên Viên Triệt , nhíu nhíu mày.“Một chén rượu.” Lưu Nguyệt trầm ngâm trong nháy mắt, thấp giọng .“Một chén rượu?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc, Lưu Nguyệt hiểu rõ về độc vật, so với chỉ hơn chớ kém.Ngày đó kho độc dược trấn quốc ở Thiên Thần, nàng chỉ mới ngửi cũng , tại hôm nay thể nông nỗi ?Nghe sự kinh ngạc trong giọng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cũng liếc mắt, nàng thua vì cái , chính nàng cũng cảm thấy thật mất mặt.
mất mặt là chuyện của mất mặt, thể khiến bọn họ trúng độc, thứ đơn giản.“Khá thơm, sền sệt.” Lưu Nguyệt cau mày nhớ .Rượu họng chỉ cảm giác một chút, bây giờ nghĩ hẳn là mùi vị của rượu, mà là mùi của độc dược ở đó, lấy mùi rượu để át mùi hương đặc biệt .“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thể quá tự tin.” Hiên Viên Triệt trầm giọng .
Người lái thuyền cẩn thận lái qua cả vạn con thuyền, nhiều vẫn đắm, là do hiểu gì, mà là do nghĩ rằng quá rõ.Gật đầu, Lưu Nguyệt ừ một tiếng, trải qua một trận , nàng đương nhiên sẽ quá sơ sảy như nữa.Sau khi gật đầu, Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút đang chuyện, gió núi đột nhiên thổi đến, mang theo mùi thơm ngát của thảo hoa núi, thấm ruột gan.
Chóp mũi Lưu Nguyệt khẽ chau , lời đến bên miệng nuốt xuống, mùi hương …Mùi hương giống mùi chén rượu nàng uống thế.
Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu về phía mùi thơm tỏa .Được Hiên Viên Triệt cõng lưng, Lưu Nguyệt vốn cao hơn một đoạn, lúc đầu , lướt qua đỉnh đầu của chung quanh, tầm mắt hạ xuống một thung lũng nhỏ cách đó xa, một mảnh váng chói lóa mắt.“Qua bên .” Lưu Nguyệt lập tức với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt sự nghiêm túc trong lời của Lưu Nguyệt, ngừng , xoay liền tới phía bên .Đám Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, Thác Bỉ Mộc thấy , lập tức lôi kéo hơn trăm binh mã, liền theo.