Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:16
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa tiếng khẽ, bé trai đột nhiên xé rách quần áo , đầu cúi thấp, cả khom xuống cong giống vầng trăng non.Gió núi quét qua, chỉ thấy một chuỗi thanh âm nhỏ như tiếng đậu vỡ vang lên lốp bốp; âm thanh lớn, nhưng giữa gian yên tĩnh nơi vô cùng rõ ràng.Tự mắt chứng kiến tiểu nam hài hầu như chỉ trong chớp mắt bỗng nhiên lớn phổng lên, cơ thể ngừng kéo dài , cao lên, biến lớn.Một lúc lâu , bé trai từ từ ngẩng đầu lên, vươn thẳng .Chiều cao bảy thước, thể trần trụi tràn ngập sự rắn chắc tinh tráng của kẻ trưởng thành.Lắc lắc đầu, tóc đen tung bay theo gió; nãy chỉ là tiểu nam hài, lúc biến thành nam tử cao lớn đang hai tay của chính .Thúc cốt công của cực lợi hại, nhưng dù luyện giỏi mấy cũng luyện cả bàn tay; hôm nay suýt chút nữa thấu .Gió đêm bay múa, hai bóng chầm chậm biến mất đêm tối.****************************Lưu Nguyệt thương.Bóng tối như mực, qua thật yên ả, nhưng thể nhận yêu ma quỷ quái ở phía đều hoá trang lên đài.Đáng tiếc, thận trọng thông minh như Lưu Nguyệt cũng nhận .Ai bảo nàng chỉ điều của hiện đại mà nắm rằng, ở thế giới cổ đại những thứ thể xem xét bằng quan điểm hiện đại.******************************Bóng đêm qua, đảo mắt đến ngày thứ hai.Thời tiết thật sự bắt đầu nóng bức.Thái dương đỏ rực treo lơ lửng đỉnh trời xanh ngắt tản sức hấp dẫn đặc biệt.Da trời thẳm lam như biển, một nét mây trắng.Hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên từ mặt đất, một màn hồng sắc trùm phủ cả Thần quận.“Bùm bùm bùm.”
Ba tiếng pháo chào mừng nổ trung Thần quận, bung xoè thành những đoá hoa ánh sáng rực rỡ.Binh mã dàn thành hàng hai bên đường chính, sâm nghiêm hiển hách, kéo dài tới tận cửa hoàng cung Nam Tống.Lá cờ hắc sắc của Thiên Thần quốc bay phần phật trong làn gió, uy nghiêm gì sánh kịp.Cửa chính phía đông mở rộng, nhóm thái tử Tuyết Thánh quốc Vân Triệu vững vàng tới.Hai đầu sỏ thâu tóm Nam Tống tụ họp tại chốn thủ đô vương triều cũ.Cờ xí tung bay, binh mã nổi bật, Thu Ngân tự nghênh đón, dàn tư thế tiếp đãi dành cho đại nhân vật; coi bộ cũng quá đủ nể mặt mũi thái tử Tuyết Thánh quốc .Bạch mã lam bào một rực sáng, Vân Triệu quét mắt đến Thu Ngân đang tiến tiếp đón , khoé miệng vẽ lên vẻ tươi : “Ra oai phủ đầu với bản thái tử .”
Thu Ngân thấy chỉ bình tĩnh đáp , mặt đổi: “Không dám.”
Vân Triệu cũng để ý lời đáp của Thu Ngân; Thế như đang nghênh đón kẻ quan trọng, thật chính là bày biện thế lực cho xem, coi như đứa ngốc .“Đáng tiếc chậm một bước, nếu hôm nay bản thái tử mới là đưa nghi thức với Hiên Viên Triệt.”
Vân Triệu đề ngựa phóng thẳng đến hướng hoàng cung. một ly, nghìn dặm (một nghìn dặm cơ nhé, Việt Nam một dặm thôi, còn kém xa), chậm mất một bước, tuy rằng cũng chiếm gần nửa biên giới của Nam Tống, nhưng sách sử sẽ mãi lưu truyền triều đại Nam Tống cuối cùng huỷ diệt trong tay Thiên Thần.Không thể chấp nhận chuyện Hiên Viên Triệt bày cái tư thế .Hiên Viên Triệt là chủ mà là khách.Nội điện hoàng cung, Hiên Viên Triệt một long bào hắc sắc, uy vũ hiên ngang.“Vân Triệu đến .”
Lưu Nguyệt đầu Hiên Viên Triệt đang đến chính điện, quăng một câu.“Nàng cùng ?”
Hiên Viên Triệt tiếng liền xoay Lưu Nguyệt; để ý việc lên điện gặp Vân Triệu cùng nàng.“Không .”
Lưu Nguyệt quấn quấn đuôi tóc, vẩy vẩy tay.Nàng mới thu tin tức từ Bắc Mục truyền tới, tuyến phòng ngự tấn công tộc Hung Nô và mười bảy dân tộc Tiên Bi đến giai đoạn cuối cùng, Khố Tạp Mộc đang thỉnh cầu ý kiến của nàng, nàng trả lời .Lưu Nguyệt buông xong hai chữ đầu , trong nháy mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên cất bước.Hai mắt Hiên Viên Triệt ngời sáng, ngoài, ngược bước đến chỗ Lưu Nguyệt.“Sao thế, nữa ?”
Lưu Nguyệt thấy tiếng bước chân đằng , đầu ném một câu.Hiên Viên Triệt trả lời, tới lưng Lưu Nguyệt vươn tay vén tóc nàng, lộ cổ thon trắng nõn.Trắng nõn như đồ sứ nhất, một tỳ vết.Sự vui mừng nhanh chóng dâng trào đầy hai mắt, khuôn mặt rạng rỡ bừng sáng.Lưu Nguyệt cảm giác động tác của Hiên Viên Triệt, bỗng chốc sững lập tức phản ứng , mắt mở to thầm thì: “Giải trừ ?”
Trên vị trí vốn một nốt chu sa đỏ rực, hiện tại chỉ còn chiếc gáy trơn bóng; Hiên Viên Triệt chầm chậm cúi đầu ấn xuống một nụ hôn thật sâu.Không còn , biến mất .Loại độc hạ Lưu Nguyệt suốt mười mấy năm, khiến họ chịu khống chế của Minh Đảo, thật sự giải trừ .Lưu Nguyệt đầu nhưng nụ hôn sâu sắc của Hiên Viên Triệt báo lên đáp án cho nàng; hai mắt nhẹ chớp, sự tươi tắn trào dâng nơi khoé miệng.Khung cảnh còn rực rỡ hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ cả vạn .Rốt cục còn thứ gì kìm hãm nàng nữa, còn bất cứ thứ gì thể ngăn cản hành động của nàng nữa.Tay giơ lên, Lưu Nguyệt nghiêng nắm c.h.ặ.t t.a.y Hiên Viên Triệt.Không lời vô ích, động tác dư thừa, hai tay chỉ đơn giản nắm chặt lấy nhưng sự kích động cùng hưng phấn tột cùng theo bàn tay truyền đến cho đôi phương tất cả.Đoạn thời gian thể đến chứ.Ngoài song cửa rực rỡ ánh dương, hàng trăm đoá hoa trân quý trồng trong hoàng cung lúc đồng loạt toả hương thơm ngát, khiến lòng say đắm.Vui mừng, chính thức vui mừng.Việc quan trọng thành tựa như mây trôi nước chảy(a.k.a.
thuận lợi), tâm tình của Hiên Viên Triệt ở chốn chốn nơi nơi đều cực kỳ!Gặp mặt Vân Triệu, theo lệ cũ tiếp đãi ở đại điện, hai bên chào hỏi, xác định biên giới hai quốc gia…..
vân vân, chuyện đều tiến hành vô cùng thuận lợi.Nháy mắt đến lúc hoa đèn rực sáng.Thịnh yến theo thông lệ chính thức bắt đầu.Khoảnh đất trống phía chính điện hoàng cung hiện tại huyên náo, cung nữ thái giám lui lui như thoi đưa, nghĩ cách cầu xin ban thưởng từ chủ tử mặt nên càng thêm vững vàng công việc phục vụ; khí càng lúc càng tưng bừng.Hoa đăng bay múa, mĩ tửu giai hào (rượu ngon món ngon) liên tiếp bưng lên như nước chảy.Ca hát tạp kĩ, nhạc đàn nhảy múa, đa dạng tựa hồ khiến hoa mày chóng mặt.Chính giữa phần khu đất trống, Hiên Viên Triệt mặc long bào đen tuyền chủ vị, Lưu Nguyệt bên cạnh, y phục vẫn đơn giản như cũ đang ngả đại ỷ xem màn nuốt lửa mắt, tâm tình khá .Mà gần đó, phía tay trái của Hiên Viên Triệt, Vân Triệu một lam bào như , đối diện với kẻ nguyên là thái tử của Nam Tống triều, Nhâm vương của Thiên Thần quốc bây giờ.Phía hai Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, Thu Ngân cùng một quan lớn của Thiên Thần và đại quan của Nam Tống triều cũ chia thành hai bên an toạ.Xem chung sống khá hoà hợp.Màn đêm như mực bao phủ gian.Một vầng trăng rằm treo lơ lửng, sáng trong khác thường.Phía , ánh đèn rực rỡ, đài cao ca hát đủ trò.Miệng Vân Triệu chậm rãi nhâm nhi rượu ngon của triều đại Nam Tống diệt vong, nhưng đuôi mắt liếc Hiên Viên Triệt đang xem ca múa.Mắt đang xem ca múa, thế nhưng cách nào che dấu tươi nơi khoé miệng, xem tâm tình đang đến cực độ.“Hiên Viên Triệt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Triệu thấy thế, cất lên một thanh âm nham hiểm.Hiên Viên Triệt thấy hai mắt lập tức nheo , hạ ánh mắt Vân Triệu, lạnh lùng toả xung quanh.Hắn là Thiên Thần Vương, mà tên chỉ là thái tử Tuyết Thánh quốc tư cách gì gọi tên của ?Nhận sắc mặt Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm xuống, Vân Triệu vẫn sợ hãi chút nào Hiên Viên Triệt : “Mấy ngày ở Nam Tống quốc thấy một hộ vệ bên cạnh của thật sự phần khá giống ngươi đó.”
Hiên Viên Triệt thấy lời của Vân Triệu, mặt đổi nhưng trong mắt càng thêm sâu thẳm, thản nhiên ném : “Ngươi nhầm .”
Vân Triệu liền cao giọng ồ một tiếng, gật gật đầu, quơ quạt trong tay : “Thì là nhầm.Huynh , hộ vệ của ngươi ? Hoặc nên là, vị hôn phu của ngươi ? Không vị ở mắt , đó là ai, ngươi giới thiệu với một chút để cho quen .”
Nói đến đây, Vân Triệu nghiêng mắt liền thấy Lưu Nguyệt mới xem tiết mục chui qua vòng lửa đang .Lưu Nguyệt thấy Vân Triệu mở miệng hỏi nàng đầy xảo quyệt như thế lập tức liếc sang Hiên Viên Triệt đang sa sầm nét mặt nở nụ .Vân Triệu giơ lên khuôn mặt tươi híp mắt, lời “mát mẻ”
cực độ.“Huynh a, ngươi xem, khác cũng nhận , uổng phí ngươi bỏ nhiều tâm huyết vội vàng chạy đến gặp mặt như , xem chẳng bằng ngươi theo thì hơn.Ta tuyệt đối dám dám chịu, chuyện mà nhận như thế.”
Hiên Viên Triệt ở bên cạnh Lưu Nguyệt thấy liền hung hăng lườm xéo Vân Triệu một cái, mặt hiện lên một tia sát khí.Lưu Nguyệt thấy chỉ chớp chớp mi: “Ngươi mạng để mà quen ?”
Vừa hỏi Vân Triệu, liếc liếc đưa cho Hiên Viên Triệt một ánh mắt ẩn ý.Hiên Viên Triệt lập tức hiểu Vân Triệu thị vệ ngày đó là thế nên mới liều lĩnh những lời , khỏi khẽ nhíu mày.Nói Vân Triệu cũng sớm lấy bảo tàng của Nam Tống triều, Nguyệt gì với ?Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt nhíu mày đành hướng tới nhún nhẹ vai một cái.Ngày đó nàng tiễn Vân Triệu xong liền vội vàng trở thì ngay lập tức gặp chuyện của ba Vương Minh Đảo, nàng cuống cuồng đối phó bọn họ, sớm quên sạch sẽ chuyện lâu .Nếu hôm nay Vân Triệu đề cập tới thì nàng cũng chẳng nhớ .Chẳng qua, lấy thì cũng lấy , bây giờ thành như còn thế nào nữa chứ.“Huynh , ngươi coi thường .”
Xoạt, chiết phiến trong tay xoè mở, Vân Triệu Lưu Nguyệt.Thời tiết của Nam Tống lúc quả thật nóng, cần dùng đến quạt.“Ta coi thường ngươi ngươi thể thử xem.”
Khuôn mặt Hiên Viên Triệt kiên định, liếc xéo Vân Triệu.Vân Triệu xong một cách quỷ quái Hiên Viên Triệt: “Làm cho Tuyết Thánh quốc gánh một nỗi oan to như thế, Hiên Viên Triệt, cũng cần nể mặt mũi của ngươi.”
“Ồ.”
Hiên Viên Triệt xoay thẳng vàoVân Triệu.“Ta đây chính là suy nghĩ cho hạnh phúc của .”
Vân Triệu vung quạt.“Hạnh phúc của nàng suy nghĩ.”
Hiên Viên Triệt mạnh mẽ đáp trả.Vân Triệu thấy lập tức khép quạt , : “Một khi , thôi, tổn thất của Tuyết Thánh trả như thế nào, ngươi nghĩ bàn.”
Lưu Nguyệt Vân Triệu chốc chốc chuyển chủ đề cuộc chuyện, nàng cảm giác cái kẻ c.h.ế.t bằm cái chủ ý gì đó.Hiên Viên Triệt liếc vẻ mặt sáng lạn của Vân Triệu, lạnh lùng uống xuống một chén rượu, chậm rãi đáp: “Tổn thất của các ngươi còn lấy đủ .”
Người ngoài hiểu sự lãnh đạm trong lời của Hiên Viên Triệt, nhưng Vân Triệu hiểu.Tuy rằng Tuyết Thánh quốc và Thiên Thần quốc cùng phân chia lãnh thổ Nam Tống. Thiên Thần ở phía đông, Tuyết Thánh bọn họ ở gần phía tây, phía tây Nam Tống cứ điểm quan trọng phòng hộ gì cả, tất cả trọng điểm và những thành trấn trọng yếu đều ở phía đông.Cho nên Vân Triệu mới thể nhanh chóng đánh quân thẳng một đường tới đây.Nếu như lúc Thiên Thần quốc dựa sĩ khí cao tột độ chỉ huy quân đội đánh đuổi thì Tuyết Thánh quốc thể nắm chắc phần lãnh thổ đoạt , còn khó khẳng định.Mà bây giờ Hiên Viên Triệt lời , ngụ ý Thiên Thần chắc sẽ động tới phần lãnh thổ Tuyết Thánh quốc đoạt .
Vân Triệu lập tức sức hớn hở, tao nhã gật đầu với Hiên Viên Triệt : “Lấy đủ , đa tạ.”
Một lời buông xuống, xem như ván đóng thuyền.Hiên Viên Triệt mắt Vân Triệu, chậm rãi nâng chén hướng về phía .Hắn là từng nghĩ đến việc đánh Tuyết Thánh quốc, chẳng qua bây giờ động tới Tuyết Thánh thì thể lành yên ăn trọn một ngụm , kiểu gì cũng sinh dị ứng.Vậy thôi, coi như là bán một cái nhân tình cho Tuyết Thánh quốc .Nâng chén đối ẩm, chén rượu của Hiên Viên Triệt và Vân Triệu định lãnh thổ của quốc gia .Mặt trăng sáng tỏ, ánh quang bàng bạc tung rơi cả mặt đất, rộng lớn, xinh .Gió lạnh của ban đêm nhè nhẹ thổi tới, còn nóng hầm hập của ban ngày, cảm giác tuyệt.“Ầm!”
Một tiếng cháy nổ ầm ĩ truyền đến, năm nam một nữ cao thấp béo gầy khác tiến biễu diễn khu đất trống, họ phun lửa, chơi đùa với vòng tròn lửa cháy hừng hực“Phù,”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-335.html.]
Một ngụm nước phun , một ngọn đuốc giơ lên cao, bùng một tiếng châm lên cháy rực, trong màn đêm bùng lên độ sáng kinh .Một nam tử bổ nhào thật mạnh đến giơ vòng lửa trong tay, nữ tử duy nhất trong sáu nhảy lộn ngược , lộn qua vòng lửa mà chút thương tích.“Tốt a………!!”
Đám quan viên vẫn im lặng chung quanh bây giờ lập tức lớn tiếng hô lên.Cầu lửa bay múa, vòng lửa lượn bay.Sáu biểu diễn tạp kĩ cứ tới tới lui lui bày biện lộn nhảy mặt đất, vòng tròn lửa bay qua bay trung, màu sắc xinh , độc đáo nổi bật, cực kỳ.Hoá trang hề dần dần xuất hiện ánh lửa chiếu rọi.Môi đỏ khoa trương, mắt sáng đen nhánh, thuốc màu sặc sỡ tô vẽ đầy mặt, thoạt hiện vẻ kì dị.“Tốt a, đến thêm một nữa……..”
“Tốt, ……….”
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, những kẻ hề liên tiếp chui qua chui vòng tròn lửa.Nhất thời khí vốn trầm mặc huyên náo hẳn lên, ai ai cũng chăm chú xem sáu tự vẽ thành đào tuồng diễn hề.Uống rượu trong tay chẳng quan tâm ngon dở, Lưu Nguyệt qua trong chốc lát, đột nhiên thẳng lưng, nghiêm chỉnh ngay ngắn .Trong mắt loé lên tia sáng bén nhọn, nàng bình tĩnh chăm chú giữa sáu ở chỗ đất trống.Đó là một tiểu tử cường tráng, vòng lửa tay đổi qua đổi nhưng hề bỏng, hấp dẫn nhiều thanh âm khen ngợi. mà đó lý do hấp dẫn Lưu Nguyệt.Bình tĩnh , hai mắt nheo .Bóng lưng khiến nàng cảm giác quen thuộc như ? Giống như nàng gặp ở nơi nào .
Lưu Nguyệt híp híp mắt, chằm chằm nam tử đang biểu diễn ngừng ở đằng đó.Mà lúc , cái kẻ nguyên là thái tử của Nam Tống cũ, Nhâm vương bây giờ, vốn vẫn sợ hãi rụt rè một bên xem kĩ nhận thấy tâm tình của Hiên Viên Triệt thì lặng lẽ phất phất tat.Ngay tức khắc, ba của y đều mặc hoa phục, thể xem như là của phận công chúa, nâng theo ba khay nhỏ tiến đến.Bên khay nhỏ đặt ba chén rượu bằng vàng.Ba nữ tử yêu kiều duyên dáng bước tới, nhẹ nhàng quỳ xuống phía Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt và Vân Triệu, cao cao nâng lên chén vàng.Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt vẫn đang xem tạp kĩ, lạnh lùng ba mặc trang phục công chúa phía , hiện tại là quận chúa phong.
Nhâm vương một bên vội vã lên, khom cung kính với Hiên Viên Triệt: “Vương thượng, đây là nước Nam… Đây là đặc sản của chúng ở nơi , nơi khác thể .
Hai năm mới hoa một , chế xuất cũng cần nhiều thời gian, là thứ dùng để tẩm bổ và điều dưỡng , Vương thượng xin thử xem.”
Nhâm vương hết sức lo sợ cố cho hết câu, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn.Xung quanh nháy mắt yên lặng, tất cả quan viên của Nam Tống cũ đều nửa nửa lén dời tầm mắt đến chỗ .“Liễu miên mật (mật của cây liễu tơ), tinh khiết.”
Hiên Viên Triệt còn gì, Vân Triệu đột nhiên hút một ngụm khí mở miệng tán thưởng.Liễu miên mật chính là trân phẩm của hoàng gia Nam Tống, hiệu quả của nó còn hơn cả những gì mà tên nguyên thái tử .Hai năm cùng lắm cũng chỉ chế xuất nửa cân, chỉ thể dâng lên cho vương thượng của Nam Tống dùng.Đưa mắt khắp thiên hạ, cho dù là Ngạo Vân quốc vốn cường đại nhất lúc cũng chỉ Nam Tống tặng một ly.Ở chỗ mua bán thương hội thì vạn kim cũng khó mà mua , thì một vạn hoàng kim cũng đủ mua đến một giọt liễu miên mật.Thế nhưng hôm nay y đem bảo vật cất giấu nơi đáy hòm mang chính xác là vì xin niềm vui cho Hiên Viên Triệt thôi.Hiên Viên Triệt quét mắt qua ba nữ tử quỳ bên , đầu tên nguyên thái tử cúi thấp hết mức, cảm nhận tia chòng chọc của Hiên Viên Triệt, cả y gần như run lên bần bật.Hiên Viên Triệt lạnh lùng giương mắt Ngạn Hổ phía Vân Triệu.Ngạn Hổ nhẹ nhàng gật đầu với Hiên Viên Triệt, thứ là tự lấy từ trong tay tên nguyên thái tử điều chỉnh , cũng lấy kim bạc thử độc , bảo đảm vấn đề.Ngay lập tức, Hiên Viên Triệt thản nhiên vung tay lên, : “Nhâm vương một lòng trung thành, .”
Ném xuống một chữ , Thu Ngân đằng nhanh chóng tiến lên nhận tơ liễu mật trong tay ba nữ tử cho Hiên Viên Triệt.“Hách Liên thái tử cũng cùng thưởng thức.”
Vân Triệu thế , hiển nhiên vươn tay nhận lấy .Bưng chén vàng đưa qua, Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt phản ứng, đưa tay nhận khiến khỏi nghiêng đầu hỏi: “Sao , nàng(1) thích?”
Tiểu tướng công cứu giá, thanh danh ở Nam Tống cũng lớn ai sánh kịp, cho nên Nhâm vương mới lớn mật chuẩn cho tiểu tướng Lưu Nguyệt một ly.Ngẩn chốc lát, Lưu Nguyệt chớp chớp mắt, hồi thần.Thu tầm mắt sáu đào tuồng , Lưu Nguyệt cúi mắt xuống thì thấy một tiểu thái giám đang bưng chén vàng tay, quỳ một đầu gối mặt đất, liền vươn tay cầm lấy.Rất thơm, tinh khiết và thanh ngọt, độc.Lưu Nguyệt phân tích xong, liền ngửa đầu uống xuống.Mật liễu ngọt ngào trôi xuôi cổ họng, cần cổ trắng nõn ngửa lên hồng rực ánh lửa chiếu hắt.“Bùng!”
Lại một tiếng phụt lửa vang lên, ngọn lửa đài biểu diễn đột ngột bốc lên hừng hực mãnh liệt, sáu linh nhân ( diễn tạp kĩ hoặc hát tuồng chung) quây quanh đài bây giờ đồng loạt đối diện với bên .Trong ánh lửa giữa màn đêm đen, mười hai con mắt của sáu đó nhanh như chớp quét qua Lưu Nguyệt uống xong ly liễu miên mật trân quý , màu đen u ám âm trầm bao phủ đầy đáy mắt họ.“Không tồi.”
Lưu Nguyệt đầu, giơ chén lên với Hiên Viên Triệt, thả hai chữ.Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt như thì cũng nghĩ thêm về thoáng chốc thất thần của nàng mới nãy nữa, cũng ngửa đầu uống cạn chén vàng.“Thơm ngọt mà ngấy, quả nhiên là trân phẩm.”
Vân Triệu chép chép miệng, khen.“Thưởng.”
Bàn tay to lớn vung lên, Hiên Viên Triệt buông lời ban thưởng khiến tên nguyên thái tử Nam Tống vẫn đang cúi thấp đầu đó trở nên vui mừng vô cùng, ngẩng cao đầu hồi đáp: “Đa tạ Vương thượng!”
Hiên Viên Triệt hạ thấp tầm mắt tên nguyên thái tử yếu đuối ; Nam Tống quốc chủ cũng coi như là một tầm thường, thế nhưng tên thái tử , thật sự là đồ bỏ .Chỉ điều, y đúng là một kẻ bỏ , nếu thông minh nhanh trí thì chẳng giữ .Mặt trăng trong sáng, những hạt bụi kim ngân rơi xuống từ bầu trời, m.ô.n.g lung mờ ảo.Chúng thần quan của Nam Tống cũ thấy Hiên Viên Triệt vẫn còn để thể diện cho nguyên thái tử thì đều cảm thấy mừng rỡ, xem vị Thiên Thần vương cũng khá dễ ở chung, về bọn họ cần nơm nớp lo sợ như nữa.
mà, một ly tơ mật thể đại biểu cho việc Hiên Viên Triệt sẽ cho bọn họ nhiều thứ lợi ích ; một đám cựu thần trụ cột một lũ ngu ngốc.Ánh lửa bùng cháy mãnh liệt, sáu linh nhân khu đất trống càng lúc càng thể hiện nhiều những động tác và những điệu nhảy khuấy động khí thêm náo nhiệt.Sáu tựa như sáu con , mang theo một ngọn lửa điên cuồng chuyển động mặt đất, gần như hoá thành những quả cầu lửa cháy rừng rực khiến hoa mày loá mắt.“Hảo công phu.”
Vân Triệu liếc sáu linh nhân mở mắt thật to thốt lên một câu khen ngợi.Nếu tu vi mấy chục năm thì thể chuyển động cùng với vòng lửa tạo cầu lửa mà thương tổn bản như thế.Cả cái quốc gia Nam Tống xem đều đem tâm huyết chuyển cho những việc vô dụng .Trên chiến trường thì chẳng lấy một bóng ma, trong màn nghệ thuật thì đầy rẫy tài xuất sắc tả nổi.Tiếng tán thưởng lan tràn, Nhâm vương đầu, đám quan lớn Nam Tống còn đầu hàng Thiên Thần cũng lục tục nâng theo chén rượu kéo đến lượt từng kính chúc Hiên Viên Triệt và Vân Triệu ở đằng .Nhất thời, cả Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đều vây kín xung quanh, tiếp rượu xuể.Hôm nay Hiên Viên Triệt cao hứng vô cùng, cũng hãnh diện, ai tới kính cũng cự tuyệt, cực kỳ nể tình.Dù là kẻ quy hàng những võ tướng đánh trận lâu năm cũng đều vui vẻ thoải mái chúc rượu .Dưới ánh trăng, màn biểu diễn của tạp kĩ càng thêm ngoạn mục.“Chủ nhân, Âu Dương Vu Phi đưa tin, gấp.”
Giữa khí náo nhiệt, Đỗ Nhất vô thanh vô tức từ đằng đến, bên Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt thấy, con ngươi đen láy đong đưa; Rất gấp? Âu Dương Vu Phi thì gấp cái gì?Trong lòng suy tư, tay tiếp nhận thư tín từ tay của Đỗ Nhất, mở .“Cấm nước đàn hương và nha mật.”
Vài chữ đơn giản nhưng nét bút rồng bay phượng múa sống động, thể vội vã.Miết miết lông gà dính góc thư, mặt mày Lưu Nguyệt chầm chậm chuyển động theo dòng suy nghĩ; cho dù là văn kiện khẩn thì dính lông gà lên gì? Âu Dương Vu Phi cái ý tưởng gì đây?Cấm nước đàn hương và nha mật – ý gì? Tức là ăn uống mấy thứ đó ?Lưu Nguyệt nhíu mày bức thư; nước đàn hương, nàng từng qua, về phần nha mật, nha mật là cái quái gì thế?Hình như là nàng từng đụng đến hai thứ nha.Nàng phẩy phẩy thư trong tay; Âu Dương Vu Phi dán lông gà lên bức thư đưa bồ câu mang cho nàng là để với nàng việc ?Ừm , về nàng sẽ chú ý.Trong lòng nghĩ , Lưu Nguyệt đưa tay cầm lấy giấy bút tuỳ của Đỗ Nhất thư phản hồi cho Âu Dương Vu Phi.Ngòi bút vung vẩy, bàn tay cầm bút xong mấy chữ đột nhiên dừng , soạt một cái, Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên đám lửa xa xa, nam nhân …..Cuối cùng nàng cũng nhớ , bóng lưng của nam nhân cực giống Dược Ông (ông lão thuốc) đó!, quả thật là ông lão cho nàng đơn thuốc ở Dược Cốc Bạch Thành!Khi đó bởi vì Dược Ông thể giúp nàng giải độc nên nàng đặc biệt quan sát hình dáng của ông lão vài , thế nên lưu chút ấn tượng với bóng lưng .Chớp mắt nhíu mày, một ông lão thì khác xa một nam tử cường tráng, khó trách nàng nghĩ ; c.h.ế.t tiệt thật, ngay cả nàng mà cũng lừa!Diện mạo của con thể đổi, da thịt thể đổi, nhưng trong tình huống đang bán k.h.o.ả t.h.â.n thì thể nào đổi .Một tiếng hừ lạnh lùng, sát khí chớp loé lên trong con mắt.“Nguyệt?”
Sát khí của Lưu Nguyệt lộ Hiên Viên Triệt bên cạnh ngay lập tức cảm giác , vội đầu Lưu Nguyệt hỏi.“Người …….”
Soạt, Lưu Nguyệt lên, ánh mắt sắc bén như tia lửa điện b.ắ.n màn biểu diễn sắp kết thúc ở giữa bãi đất trống, tia rét lạnh cắm sáu linh nhân đang động tác kết thúc.Thu Ngân, Ngạn Hổ ở bên cạnh thấy tình huống khác thường đồng thời nghiêng đầu Lưu Nguyệt.Sát khí băng hàn, sắc mặt Lưu Nguyệt lạnh lẽo như đao kiếm: “Mau….”
(2)Vừa mới thả một chữ, cổ họng Lưu Nguyệt đột nhiên trào lên vị ngọt ngấy, một thứ mùi xông lên mũi miệng, khống chế nổi.“Phụt.”
Máu tươi đỏ rực phun , như một thanh nhuyễn kiếm bằng m.á.u lao thẳng xuống mặt đất.Thân thể mềm nhũn, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt như tuyết, đầu Lưu Nguyệt hạ thấp dần, giống như sắp ngã xuống đất đến nơi.“Lưu Nguyệt…..!!”
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt như thế, nháy mắt kinh hoảng tột cùng, điên cuống sợ hãi thét gào, lập tức kéo văng viên quan đến kính rượu mặt lao tới đỡ lấy Lưu Nguyệt; cả trái tim lẫn thần hồn của đều rách toạc.Đỗ Nhất vốn vẫn lạnh lùng thẳng lưng Lưu Nguyệt bây giờ cũng vô cùng chấn động, gần như nghĩ bất cứ thứ gì vội vàng vươn tay túm lấy Lưu Nguyệt đang ngã xuống.“Sao thế ?”
Cùng một khoảnh khắc, Vân Triệu cũng thấy biến cố ở chỗ , vội vàng bật dậy khiếp sợ trừng to mắt vọt đến.“Vương phi…..!”
Ngạn Hổ, Thu Ngân vẫn đang về phía Lưu Nguyệt, hiện tại cũng hoảng sợ, từ hai bên lao đến.Bọn họ từng thấy Vương phi của bọn họ như vầy, đây là chuyện gì chứ? Chuyện gì xảy ?!“Nguyệt, Nguyệt……!!”
Tiếng rống cuống liệt xé toang màn đêm khiến bốn phương khiếp sợ.Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt từ từ nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch như tuyết trong chớp mắt nổi lên một màu hồng quỷ dị, hai mắt trở thành đỏ ké, sắc mặt vô cùng dữ tợn.Biến cố bất ngờ xảy , ầm ĩ ồn ào phía vẫn cứ tiếp tục.Vòng lửa bay trời nổ tung, hoá thành một trận mưa tựa sa rơi xuống, hoa mỹ tột đỉnh.Giữa màn mưa rực sáng, sáu kẻ đeo mặt nạ hề sặc sỡ sóng vai cơn hoả vũ, thản nhiên đưa mắt chỗ Lưu Nguyệt.
Hoa lửa văng khắp nơi.Những mặt nạ thoáng qua buồn , ánh lửa hừng hực chiếu rọi xung quanh sáng bừng lên như ban ngày trở nên nhiễm màu âm lãnh, bao phủ một sự âm trầm khó rõ.Cầu lửa tan biến, sáu cũng biến mất.Cả thịnh yến, đại loạn.