Gió mơn man vờn quanh núi non trùng trùng điệp điệp.
Luồng gió từ nơi nào thổi đến, ai mặt đất ẩn giấu Hoàng lăng Tuyết Thánh đóng chặt hơn trăm năm.
Độc Cô Dạ thật sự , cũng nhận cơn gió mát mẻ lướt qua đang chầm chậm phất lên tầng tầng lụa mỏng chồng chất.
Đằng lăng tẩm tinh mỹ nhè nhẹ rủ xuống một thứ lụa trắng mỏng mảnh lay động theo làn gió nhạt, bay bay trong gian.
Huyễn hoặc khiến lạc lối.
Màn sa xuất hiện từ lớp lớp tơ sợi mờ ảo.
Dập dờn bồng bềnh ánh sáng toả xuống của những hạt minh châu, trông quả là phong tình vạn chủng.
cái vẻ bề ngoài u ám và vắng lặng khiến phát lạnh sống lưng.
Độc Cô Dạ khung cảnh mắt, sắc mặt lãnh trầm, một câu.
Hoàng lăng Tuyết Thánh quốc, y cần đang mới nhận nơi mặt là một nơi như thế nào.
Hoàng lăng của Tuyết Thánh quốc, sâu xa lường .
Khẽ khàng nhấc tay xoa trán, mi tâm của Độc Cô Dạ hiện lên nét lạnh lẽo nhàn nhạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng lăng Tuyết Thánh chỗ mà bọn họ đánh một trận như thế đủ khai mở, chỉ thể là, hai Lưu Nguyệt phụ trách dẫn sáu Tôn Minh Đảo tới đây, còn một kẻ khác lĩnh nhiệm vụ mở lối Hoàng lăng.
Tất thảy đều trong mưu lược.
Mà hạnh phúc chính là, y mới mơ mơ hồ hồ liền theo bọn họ.
Đi Hoàng lăng kích hoạt các cơ quan, Hoàng lăng tràn đầy sát khí.
Nhìn tầng tầng sa lụa tung bay, khuôn mặt Độc Cô Dạ lạnh giá, từ đến nay y cũng từng nghĩ tới chuyện giúp Hiên Viên Triệt.
Thế nên, càng nghĩ đến sẽ cái nơi cấm địa của Tuyết Thánh, đối mặt với sa những cơ quan ám khí nọ hung hiểm vô cùng cộng thêm đám đang toả sát khí bốn phía .
Độc Cô Dạ âm trầm, một cơn lãnh phong từ thổi tới; so với khí tức đang bao trùm lên Độc Cô Dạ bây giờ, thật chẳng phân biệt nổi thứ nào rợn gáy hơn.
Lạnh lùng quét mắt qua cung điện mắt vài , Độc Cô Dạ nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
Ất mộc, Bính hoả…….. (đây là mười can nhé)
Hoàng lăng quy củ xây dựng của Hoàng lăng, khác rơi lầm nơi chỉ thể đ.â.m đụng lung tung, nhưng bọn họ rơi xuống vùng địa giới thì thể sẽ đủ năng lực mà tìm một thứ gì đó.
“Nam Chu Tước.” Bấm ngón tay, Độc Cô Dạ nâng mắt, thứ hai cung điện phủ đầy lưới tơ mặt, nhấc bước tới .
Hiện tại y đang ở mặt phía nam của Hoàng lăng, lúc nãy điên cuồng chạy trong lối bí mật khiến y lao qua một nửa Hoàng lăng, và giờ thì xuất hiện tại phương hướng của Chu Tước như thế .
Nam Chu Tước, dựa theo quy tắc phân chia thần thú tại bốn phương, Chu Tước ở phía nam đại biểu cho…….
Màn sa thi phấp phới, gió lạnh rờn rợn thổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-349.html.]
Không hề cho cảm giác mát mẻ của mùa hè.
Mà khiến đáy lòng sinh sự lạnh lẽo âm u đến vô tận, da gà nổi đầy, lông tơ dựng .
Lụa trắng bay bay, tầng liền tầng, lớp tiếp lớp.
Phóng tầm mắt bộ cung điện , khắp nơi đều là lụa trắng, bất cứ thứ gì thu hút, ngoài lụa trắng cũng chỉ lụa trắng đang lặng lẽ bay bay.
Độc Cô Dạ chậm rãi bước.
Lãnh phong nhẹ nâng những tấm sa lụa thuần một sắc trắng tinh khiết mà tang tóc, phất qua khuôn mặt, nổi lên một trang phục bạch kim, cảm giác hài hoà tới hảo.
Không gian trầm vắng.
“Vù…!” Đột nhiên một thanh âm xé gió lao đến rách toạc bầu khí tịnh lắng khó thở, đánh vỡ sự tĩnh lặng của nơi .
Lục Tôn mặc lục y bay tới.
Lụa trắng khẽ tung, hình Độc Cô Dạ đang bước đibày rõ ràng trong con mắt của Lục Tôn
Sắc mặt Lục Tôn tối , vận khí nhảy lên đ.â.m thẳng một kiếm về phía Độc Cô Dạ lộ khỏi tầng sa lụa.
Tên ở trong nhóm của Hiên Viên Triệt! Đã thế, giết--tha!
Lạnh lùng lợi kiếm sắc bén đang phóng tới chỗ nhanh tựa chớp giật, khuôn mặt Độc Cô Dạ cũng chẳng thèm biến động một chút.
Chỉ nhẹ chuyển mũi chân, chớp mắt ẩn tấm màn lụa trắng.
Một kiếm ngang trời, tấm lụa một kiếm của Lục Tôn xẻ thành hai nửa, tung lên chầm chậm rơi xuống.
đằng nó, như hề bóng dáng của Độc Cô Dạ.
Lục Tôn sững giữa tầng sa trắng, ánh thép lấp loá nhoáng lên từ thanh kiếm trong tay, trông thật chẳng khác gì một con rắn độc. (ẩn dụ đây: chỉ cả thanh kiếm của gã Lục Tôn lẫn bản gã – quá thâm thuý:]])
Bước chân nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện.
Hoà trong gió, mà lơ mơ.
mà nhĩ lực của Lục Tôn là thế nào a, thanh kiếm trong tay lập tức vẽ một đường c.h.ế.t chóc lao thẳng đến chỗ phát âm thanh, sát khí hung ác gì bì nổi.
Một kiếm khuấy nát lụa sa đang phấp phới.
Từng mảnh tơ nhỏ bé mỏng manh trộn lẫn cùng kiếm khí của Lục Tôn, lạc bay khắp bốn phương tám hướng, dung nhập thế giới thuần sắc trắng nơi .
Không một ai, vẫn thấy bóng dáng Độc Cô Dạ.
Lục Tôn nhướng mày, cho dù võ công kẻ nọ cao chăng nữa, cho dù khinh công của kẻ nọ chăng nữa, thì cũng thể lẩn tránh đến mức một chút dấu vết cũng tìm chứ.
Một trận gió lạnh thổi tới. Lớp lớp lụa trắng khe khẽ bay múa.
Chính giữa màn sa phấp phới , Độc Cô Dạ một trường bào màu bạch kim sừng sững đầy lạnh lùng ở trung tâm của cánh cửa lầu của cung điện.
Hai tròng mắt xanh thẳm như lòng biển đêm , trong phút giây tĩnh lặng càng nhuộm đẫm màu băng giá.