Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:49
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng quát thê lương mang theo một nỗi đau tê tâm liệt phế.
Lưu Nguyệt vòng tay ôm lấy Hiên Viên Triệt, nàng đang cố gắng chống đỡ nửa của cho rơi xuống đất, Hiên Viên Triệt đột nhiên vùng vẫy gắng nâng lên cánh tay cầm lấy bàn tay Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt lập tức đưa tay nắm chặt lấy.
Nhìn sâu trong mắt Hiên Viên Triệt, nàng nở một nụ thực miễn cưỡng : “Không sợ, sợ, sẽ việc gì hết…… Nhất định sẽ ……”
Lời rơi khỏi làn môi, nhưng càng về , nàng càng thể thêm nữa.
Con tim như xé rách đầm đìa ngập máu, đau đớn đến nghẹt thở.
Hiên Viên Triệt chăm chú gương mặt dường như sắp phát điên của yêu, chỉ im lặng nắm chặt lấy bàn tay Lưu Nguyệt.
Máu đỏ tươi như trào từ trong tim, tràn qua đôi bàn tay nắm chặt của hai .
Đã thể phân biệt dòng m.á.u của ai với ai nữa.
Đôi môi khẽ nhếch, mấp máy mấy , nhưng chẳng một âm thanh nào phát khỏi miệng.
“Đừng chuyện, nhanh sẽ lên thôi, yên tâm nhất định sẽ cứu ……” Nhìn Hiên Viên Triệt chỉ thôi mà cũng còn sức như thế, lòng Lưu Nguyệt tựa như đổ nát.
Hiên Viên Triệt đôi mắt của Lưu Nguyệt.
Hắn thấy rõ ràng một luồng tuyệt vọng lan tràn trong .
Một sự điên cuồng bắt đầu rít gào và chiếm đóng đôi mắt .
Một loại quyết tuyệt chịu đổi, rằng cần cùng sinh một ngày chỉ cầu c.h.ế.t cùng , bắt đầu dâng lên trong đôi mắt.
Mắt của nàng chìm xuống sự quyết tuyệt bất kể tất cả.
Khuôn miệng ngừng mở hợp , nhưng sức lực mất sạch đủ để cho thốt một tiếng nào.
Hiên Viên Triệt sâu mắt Lưu Nguyệt, vô cùng lo lắng, nhưng chỉ thể nắm bàn tay Lưu Nguyệt càng chặt thêm, cứ thả lỏng nắm chặt .
Như thể đang truyền cho nàng một ý nghĩ gì đó.
Lưu Nguyệt chỉ chăm chăm Hiên Viên Triệt đang nhanh chóng trở nên tái nhợt mặt .
Nàng còn tâm tư suy nghĩ bất cứ điều gì khác, đừng đến nhịp điệu nắm chặt lỏng của bàn tay Hiên Viên Triệt; lòng nàng càng lúc càng âm trầm thêm.
Nàng rơi trạng thái khủng hoảng gì sánh .
Một sự điên cuồng toát , nhấn chìm tất cả.
Đan chặt bàn tay với bàn tay của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt một m.á.u đang trong lòng , con ngươi nàng rực đỏ và nàng hét lên với : “Thế giới của nhất định thể , nếu như dám bỏ như thế tuyệt đối sẽ tha thứ cho !
Lên trời xuống đất, cũng thể thoát khỏi , chỉ cần dám như thế….. thì cũng sẽ cùng !”
Từ đầu đến cuối, cái từ cấm kị cũng thốt . (từ là gì hẳn m.n sẽ hiểu đc ha)
ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, đám Thu Ngân những lời gần như mất hết khống chế của Lưu Nguyệt lập tức khỏi ngẩng phắt đầu vương phi của bọn họ một cái.
Trong mắt họ hiện lên một tia kinh ngạc cực độ khó rõ.
Nghe thấy tiếng hét của Lưu Nguyệt, thấy màu đỏ rực trong đôi mắt của Lưu Nguyệt, mắt Hiên Viên Triệt nhuốm một màu đau đớn, dùng một sức cuối cùng thở một câu: “Báo thù cho…. ….”.
Lời thốt nhỏ bé như tiếng muỗi đập cánh, nhưng tất cả thấy rõ ràng bất kể trời đất sụp đổ xuống ngay lúc .
Hai con ngươi đỏ rực của Lưu Nguyệt bắt đầu chảy máu.
Bốn chữ nhỏ nhoi ném xuống, Hiên Viên Triệt nắm chặt lấy tay Lưu Nguyệt, hai mắt nhắm , bàn tay trở nên mềm nhũn.
“Vương thượng……..!”
“Vương thượng……..!”
Thu Ngân và Ngạn Hổ phát điên xông lên , ôm chặt lấy Hiên Viên Triệt.
Tiếng gào thê lương, lan theo làn gió lạnh lẽo.
Thảm thiết như tiếng sói tru.
Đỗ Nhất bên cạnh, phịch một tiếng quỳ xuống.
Vân Triệu vốn đang gấp gáp chạy từng bước xuống nơi lưng núi, chợt sững .
Những mắt , khuôn mặt của họ mang đậm một vẻ phức tạp kì lạ.
Dừng phía Lưu Nguyệt và những , Vân Triệu cảm giác đủ can đảm bước tiếp.
Chẳng nhẽ Hiên Viên Triệt …….?
Kẻ cường đại như chẳng nhẽ cứ thế mà……..
Chuyện ……
Âu Dương Vu Phi vẫn ở sườn núi, lúc bỗng chốc lảo đảo, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm; Sao thể…… Sao thể……
Không thể nào, thể nào như …..
“Ha ha ha ha……..” Ngay tại lúc thê lương như thế, từ sườn núi đối diện đột nhiên phát một tiếng to cực kỳ càn rỡ; cái loại vui sướng như , so với sự bi thương phẫn nộ ở đằng đối lập.
“Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, ngươi chẳng qua cũng chỉ …..”
Còn phun hết lời, thể Hắc Tôn cuồng ngạo tự dưng chấn động.
Gã chầm chậm cúi đầu, thấy thanh kiếm xuyên thấu từ lưng n.g.ự.c chính , gương mặt gã nháy mắt vặn vẹo.
“….. thế…..” Chữ cuối cùng đánh gãy khỏi câu cuối cùng cũng rơi khỏi miệng đồng thời với lúc hình Hắc Tôn ngã ngửa về phía .
Đứng lưng Hắc Tôn là Độc Cô Dạ, y rút lợi kiếm nhiễm máu, trông về nơi giữa lưng núi xa xa.
Trán nhíu chặt .
Làn gió trong sạch thổi qua, tung bay vạt áo bào màu trắng của y, khiến cho hình ảnh y chút mờ ảo.
Năm ngón tay cầm chặt chuôi kiếm, thể miêu tả cảm giác của y hiện tại, bỗng dưng trong lòng cảm thấy thật trống trải, một loại cảm xúc khó hiểu dành cho kẻ địch cả đời của , đối thủ cả đời của .
Người mà y luôn đánh bại, mà y luôn so cao thấp với, liền cứ như mà……
Cái loại cảm xúc hỗn loạn khiến cho thể nào dễ chịu nổi.
Thình lình xảy đến khiến cho thể nào tin tưởng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-356.html.]
Thất thần trong giây phút ngắn ngủi, Độc Cô Dạ quên mất Hắc Tôn ngã xuống bên cạnh.
“Bùm bùm……” Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi thôi, một cụm pháo hoa đột nhiên nở rộ phía chân trời.
Ở giữa núi rừng xanh biếc vẽ một hình màu đen.
Truyền xa, xa.
Vân Mộng Hạ Vũ
mà, lúc nó thể thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
“Không, …….” Lưu Nguyệt ôm lấy Hiên Viên Triệt, lắc đầu chầm chậm dám tin.
Gương mặt trở nên đông cứng.
Trống rỗng.
Cận kề sụp đổ.
Điên cuồng như bão táp bắt đầu bao phủ tâm trí Lưu Nguyệt.
“Đã rằng chúng sẽ luôn ở bên tới vĩnh viễn, rằng chúng c.h.ế.t cùng buông tay , chúng hòa một, hòa một…….”
Thấp giọng thủ thỉ như tâm tình, như tự lẩm nhẩm với chính bản .
Nhớ đầu tiên gặp mặt ở Mộ Dung gia, hình ảnh của nam tử yêu mị bước từ trong ánh sáng vẽ lên trong con mắt nàng.
Nhớ nụ hôn dịu dàng đầy thương tiếc lúc tắm rửa ở trong điện Lưu Ly, khiến cho nàng từ tìm đến cửa đòi giáo huấn biến thành từ nay về nàng chỉ nhận định mắt .
Nhớ khi Thiên Thần gặp chính biến, hai trái tim gắn bó cùng tiến bước.
Nhớ lúc Hoàng cung ngập trong biển lửa, một bước sai khiến cả đời thề biển hẹn non sống c.h.ế.t bên .
Nhớ……
Nhớ…….
Đã thể đo tình yêu của họ sâu đậm bao nhiêu nữa.
Đã thể đong tình yêu của họ kiên cường nhường nào nữa.
Nàng chỉ , cho dù lên thiên giới xuống suối vàng, nàng cũng buông tay .
Nàng , chỉ duy nhất một giọt m.á.u nhỏ xuống từ trong hốc mắt ửng đỏ.
Nở rộ vạt áo của Hiên Viên Triệt, trộn cùng với sắc đen.
Chầm chậm vươn , Lưu Nguyệt duỗi tay chạm nhẹ nơi đầu mũi Hiên Viên Triệt.
Không thở ấm áp, .
Cuồng phong trong mắt nháy mắt tập kết , khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng như bóp méo, thở điên cuồng bỗng chốc bùng lên tràn khắp chung quanh.
Thu Ngân đang giữ chặt cơ thể Hiên Viên Triệt, thần tình đau đớn mất hồn vô ý liếc thấy vẻ mặt của Lưu Nguyệt, khỏi kinh hoàng.
Điên cuồng, đó là điên cuồng, thể……
“A………..!!” Thu Ngân kịp kĩ hơn, Lưu Nguyệt bỗng đột nhiên ngửa đầu, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, tóc đen bay lên bốn phía, giống như một con sói cô độc gào lên xuyên thủng tầng vang khắp tứ phương đại địa.
“Phạch phạch……” Vô chim tước sợ hãi.
Dã thú khắp nơi chạy loạn.
Lưu Nguyệt phát điên , tẩu hỏa nhập ma , thế …….
Bỗng dưng một bàn tay c.h.é.m gáy Lưu Nguyệt trở nên điên cuồng, thể nàng mềm nhũn, ngã xuống.
Đằng là Âu Dương Vu Phi mang vẻ mặt khó , y đưa tay đỡ lấy Lưu Nguyệt.
Gió núi vẫn thổi.
Ráng chiều đỏ lửa đầu, kéo dài tới tận chân trời.
Đỏ rực như , mang theo khí tức hung ác như .
Gió núi vẫn thổi, mang theo sự trong trẻo và lạnh lẽo thuộc về hiện tại.
**********
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt trôi qua một ngày một đêm.
Trời vẫn xanh và mây trắng vẫn cứ trôi nhẹ nhàng như .
Cây cối xào xạc lay động trong cơn gió mát, cỏ cây vẫn xanh tươi, hoa núi vẫn rực rỡ.
Trời đất vẫn cứ vận động như nó thế.
Chỉ là những thứ đổi.
Gần ranh giới Hoàng lăng một căn nhà gỗ nho nhỏ tọa lạc bên chân núi, do những thợ săn dựng lên để nghỉ tạm khi săn thú rừng.
Gió nhè nhẹ lướt qua mái nhà, vài nhánh cỏ khô theo gió bay bay.
Âu Dương Vu Phi bên chiếc giường nhỏ đơn sơ trong phòng, Lưu Nguyệt vẫn đang mê man tỉnh , y vươn tay vuốt mấy sợi tóc vương gò má của nàng, khe khẽ thở dài một tiếng.
Vân Triệu ở bên cạnh thì tựa đầu giường, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Trường bào màu bạch kim của Độc Cô Dạ còn là màu bạch kim nữa, y chỉ yên lặng bên cửa sổ, hai tay chắp lưng bầu trời xanh ngoài khung cửa.
Không khí trong phòng thật lạnh lẽo, thật im ắng.
Ngoài cửa, Đỗ Nhất và Thiên Nhai đều tự động xuống, tựa như hai ông môn thần.
Một ngày một đêm một ai mở miệng nửa câu, sự im lặng cho nghẹt thở.
Lại liếc mắt Lưu Nguyệt chính đánh bất tỉnh thêm nữa, Âu Dương Vu Phi giơ tay cầm lấy bầu rượu của Vân Triệu, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngày đó nếu y tay nhanh thì chỉ sợ rằng Lưu Nguyệt phát điên cũng đổi tính cách .
Biến cố bất ngờ xảy như thế , cho dù là bọn họ thì cũng khó mà tiếp nhận ngay , huống chi là Lưu Nguyệt yêu Hiên Viên Triệt sâu đậm.
Họ chỉ hy vọng trải qua mê man suốt một ngày một đêm đến khi tỉnh Lưu Nguyệt quá mức kích động là lắm .
“Nên tỉnh chứ?”
Một ngụm rượu nuốt xuống, Độc Cô Dạ vẫn gì bỗng nhiên chậm rãi Lưu Nguyệt vẫn đang mê man hỏi.