Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:40:06
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ triều thần văn võ bá quan thấy vẻ mặt Ngạo Vân quốc chủ như thế, khỏi cũng đều tỏ luống cuống.
“Hoảng sợ cái gì” Một tiếng quát lạnh, lạnh lùng như băng mà hàm chứa uy lực tối cao, Độc Cô Dạ lạnh lùng quét mắt một cái xuống quần thần phía .
“Không chỉ là một Minh Đảo, chỉ là ba mươi vạn đại quân, bản thái tử cần , Ngạo Vân quốc như thế nào một kích cũng chịu nổi, như thế nào hề ý chí can đảm.”
Lời trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khinh miệt vang vọng giữa đại điện, mang theo một cỗ gió lạnh, bất ngờ thổi tan nhiệt độ mùa hè oi bức.
“Vương Nhi, đó là Minh…”
“Thì ?”Ngạo Vân Quốc chủ lời sốt ruột còn xong, Độc Cô Dạ liếc mắt một cái, lạnh lùng phụ vương .
Tràn ngập ngạo khí, nháy mắt đem lời của Ngạo Vân Quốc chủ đến bên miệng vội vàng nuốt ngược trong.
Quay về phía đại điện khắp lượt các quần thần, Độc Cô Dạ lạnh lùng lên.
Kia tay áo bào màu trắng vung lên, giống như mang theo một mảnh sát khí lạnh lùng.
“Vừa mới vài năm thái bình, cư nhiên mang hết nhuệ khí Ngạo Vân Quốc vứt hết ?” Ánh mắt lạnh như băng xuống quần phía .
“Tổ huấn Ngạo Vân ai còn nhớ rõ, .”
Chỉ một chữ , vang lên sự trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh khốc, giống như tiếng sấm đánh trong địa lôi, nổ vang giữa đại điện.
“Ai dám áp bức Ngạo Vân Quốc , giết.”
“Người nào dám đụng đến Ngạo Vân Quốc , giết.”
“Dám khởi binh xâm lược Ngạo vân , giết.”
Giết, một tiếng cuối cùng cơ hồ như sấm nổ rền vang giữa màn trời mùa xuân, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu hết.
Áo bào bay múa, ngay tại lúc ba tiếng g.i.ế.c vang trung, mấy võ tướng Ngạo Vân nhất tề bước khỏi hàng, đó phịch một tiếng quỳ mặt Độc Cô Dạ.
“Mạt tướng thỉnh chiến.”
“Mạt tướng thỉnh chiến.”
“Mạt tướng…”
Lời vang lên chắc như đinh đóng cột đồng thanh thoát , mang theo tuyệt đối cô tịch kiêu ngạo, mang theo tuyệt đối đầy trời sát phạt, cùng chấm dứt bộ âu lo trong lòng .
Dung mạo trong trẻo mà lạnh lùng , vẫn lạnh như băng, nhếch miệng .
Độc Cô Dạ thấy bên tất cả quần đều phấn chấn, chậm rãi gật gật đầu : “Còn nhớ rõ, .”
“Ngạo Vân là dễ ăn hiếp, khác nếu khi dễ chúng , cho dù thế lực của chúng cường đại cỡ nào? Chẳng lẽ chúng chắp tay chịu chết?
Hừ, Ngạo Vân là của chúng , vận mệnh của nó chỉ chúng mới thể định đoạt.
Dám khi dễ Ngạo Vân , lập tức giết, đuổi cho chúng trở về.
Ngạo Vân tuyệt đối bao giờ khuất phục tay Minh Đảo, cho dù ngọc nát đá tan!”
Lời trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh liệt, mang theo khí thế đạo nghĩa cho phép chùn bước, mang theo hào khí vô cùng quyết tuyệt.
“Giết…” Điên cuồng gào thét giữa trung, phá tan bầu trời trong xanh, xuyên thủng lên chín tầng mây.Minh Đảo là cái gì chứ.
Hậu Kim khuất phục đó là việc của Hậu Kim, còn đây là Ngạo Vân chính là Ngạo Vân của .
Phụ vương sợ, nhưng sợ.
Sau rốt cuộc thế nào? Minh Đảo rốt cuộc bao nhiêu lợi hại, đánh mới .
Cùng lắm thì, vẫn là câu , một khi ngọc mà nát thì đá cũng tan.
Trung Nguyên là hạng vô dụng.
“Khinh Thủy, lệnh, triệu tập hai mươi vạn đại quân…”
“Tuân lệnh”
“Thiên Nhai lệnh…”
Thanh âm trầm bổng bay lên, mang theo khí thế sát phạt vô ngần.
Mà ngay lúc đó tại Hoàng cung Tuyết Thánh Quốc, cũng tương tự một mảnh hỗn loạn.
“Báo, Minh Đảo cùng Hậu Kim Quốc, phát binh ba mươi lăm vạn quân, xông thẳng biên quan Tuyết Thánh quốc” Liên tiếp những thanh âm bẩm báo vang lên, bộ văn võ bá quan trong triều đình lúc liên tiếp năm mười lượt cấp báo kịch liệt.
Toàn bộ văn võ bá quan triều đình trong đại điện, cả một đám tự chủ liên tục lau mồ hôi đang thi chảy trán, thần sắc sợ hãi.
Trước còn Minh Đảo lợi hại cỡ nào.
Ở Thiên thần quốc Tam Vương Minh Đảo công khai bộc lộ chân tướng, lúc đuổi g.i.ế.c Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, thì tấm màn bí mật của Minh Đảo cũng mở .
Lần , Cửu thánh đích xuất hiện, binh uy hiển hách, chuyện …
“Phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Tuyết thánh quốc , trời…” Tuyết thánh quốc chủ hai gò má rút gân, sắc mặt vốn đỏ, lúc thật khó coi.
“Chỉ trong thời gian ba ngày liền công phá biên ải Ngạo Vân, chúng …”Tể tướng Tuyết Thánh quốc điểm run rẩy.
Cả điện yên tĩnh, ai dám ho he một lời nào.
Sức mạnh của Ngạo Vân thế nào bọn họ , mà chỉ trong thời gian ba ngày.
“Phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Ngạo Vân, phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Tuyết thánh .”
Toàn bộ khuôn mặt đều toát một vẻ sợ hãi, duy chỉ Vân Triệu là vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bắt đầu quét mắt qua tin tức tay, nhíu nhíu mày.
“Cửu thánh Minh Đảo dẫn đầu hai mươi vạn quân, Hậu Kim năm mươi vạn, cho nên tổng cộng là…À, chiến thư là ba nước, cớ bỏ qua Thiên Thần?”
Tể tướng Tuyết Thánh quốc vốn định đáp lời Vân Triệu, đột nhiên nghĩ đến chuyện .
Tổng cộng là bảy mươi vạn, chia đều để tấn công Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh bọn họ, vì dẫn binh mã tấn công Thiên Thần?
“Vương Thiên Thần chết, Thiên Thần còn là nước đáng lo ngại nữa” Tuyết Thánh Quôc chủ xoa xoa bàn tay đẫm mồ hôi.
Hiên Viên Triệt chết, Thiên Thần còn sức chiến đấu, thì còn để ý đến chúng gì? Tự nhiên rước mệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-361.html.]
Quần thần trong đại điện , đều ai phản đối, đúng, chính là đạo lý .
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Triệu càng nhíu nhíu mày.
Lời đúng, Hiên Viên Triệt chết, Thiên Thần giờ như rắn mất đầu, tấn công còn quan trọng, nếu mà phái binh bất quá tự chuốc lấy tổn thất.
Tất nhiên đối thủ xưa nay luôn luôn bành trướng thế lực siêu mạnh của chúng.
Đạo lý ai ai cũng hiểu, nhưng đột nhiên cảm giác điều gì đúng.
Tình hình hiện nay chuyện chính là do Thiên Thần gây nên.
Là do Hiên Viên Triệt khởi đầu, chính là vì để đối phó với .
là, hiện tại động tới Thiên Thần, mà đối đầu với Minh Đảo chính là Tuyết Thánh Quốc và Ngạo Vân quốc, trong chuyện thể cái phước như chứ .
Cảm giác thật đúng.
Ngón tay day day trán, Vân Triệu nhin xuống quần thần phía đang dám ho he tiếng nào, đột nhiên hừ lạnh thật mạnh một tiếng: “Sao, các ngươi đầu hàng hả?”
Không đợi quần thần phía kịp trả lời, Vân Triệu xoay chậm rãi tiếp:”Đâu hàng thì cũng , bất quá Minh Đảo buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Toàn bộ quân vương cùng trọng thần ba nước đều bỏ qua, g.i.ế.c hết, các ngươi tính là trọng thần?”
Lời như là thờ ơ, nhưng cho quần thần phía nhất tề đều ngẩn .
Bức thư tín trong tay nhẹ nhàng tung lên, Vân Triệu vẻ mặt nhàn nhã:” Hôm nay giữa thiên hạ rộng lớn như , bản thái tử cùng phụ vương chạy thoát, tự nhiên cũng sẽ cách để trốn thoát . Bất quá, quả thực nghĩ biện pháp nào mang theo các ngươi cùng, các cũng đấy, hộ vệ của Hoàng gia thì cũng chỉ thể bảo vệ cho Hoàng gia mà thôi.
Chà chà, đến lúc đó, ruộng đất nhà cửa đẽ của các ngươi, bạn bè, vàng bạc châu báu…”
“Bẩm Thái tử điện hạ, Tuyết thánh quốc xưa giờ hạng hèn nhát, cho dù Minh Đảo lợi hại cỡ nào, cũng vẫn đánh” Vân Triệu lời còn dứt, lập tức một võ tướng phía liền ngắt lời.
“, đánh, Tuyết thánh quốc hề sợ bất luận kẻ nào”
“Đánh, đầu hàng ư, bao giờ, Tuyết thánh quốc tuyệt đối đầu hàng…”
Trong lúc nhất thời, cả đám đang còn trầm mặc, thì lúc nay hừng hực khí thế, đám quần thần lúc chỉ còn thiếu cầm kiếm xông thẳng chiến trường mà thôi, khí thế sục sôi.
Nhìn đám quần thần mặt hùng hồn, Vân Triệu thật thong dong nhưng trong mắt chợt lóe qua tia sắc bén.
Ầm vỗ tay vịn ghế tựa, đó Vân Triệu lên:”Tốt, đều là do các ngươi tự , ai dám phía phản Tuyết Thánh quốc , thì đừng trách bản thái tử vô tình.”
“Dạ.” tất cả cùng đồng thanh, mang theo khôn cùng quyết tuyệt.
Gió thổi tung màn cuốn, lúc là giữa mùa hè.
Vô tin tức theo bốn phương tám hướng về, hoặc là theo bốn phương tám hướng mà bay .
Thiên hạ, bắt đầu đại loạn.
giữa lúc mà vô tin tức đang bay tán loạn, từ hoàng cung Tuyết thánh quốc phát một bức thư tín hướng đến Thiên Thần.
“Tra tìm nơi chôn cất linh cữu của Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, xác định xem thật giả.”
Gió nóng thổi mạnh, từ tới nay từng một mùa hè nóng đến mức .
Minh Đảo phát binh tấn công Trung Nguyên, cùng đồng minh Hậu Kim, đồng thời công kích Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh quốc.
Mà Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh thì uống m.á.u ăn thề, ba quân tế trời, đó phát binh đối kháng, nếu ngươi c.h.ế.t thì chết, tuyệt đối bao giờ chịu khuất phục quyền uy của Minh Đảo.
Hàng trăm vạn binh mã đao thương hiển hách.
Gót sắt tung hoàng, gió mây cuồn cuộn.
Thiên hạ Trung nguyên, đại loạn.
” Con đích ? Bên biên giới Hồ Nam nguy hiểm, con cần…”
“Không, Thần còn nhiều thời gian như ” Lạnh lùng ngắt ngang lời của Tiêu Thái Hậu, Lưu Nguyệt từ chối một cách rõ ràng dứt khoát.
“Không nhiều thời gian như ?”Tiêu Thái Hậu lặp lời của Lưu Nguyệt nữa.
Nửa ngày mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng:” Không thời gian, mà là con nhanh chóng báo thù cho ?”
Vừa Tiêu Thái Hậu như , ngón tay Lưu Nguyệt bất giác cứng đờ.
Toàn , trong nháy mắt co rút cùng thở tuyệt vọng, cơ hồ bay lên trung.
trong khoảnh khắc dùng lực kiềm chế , dồn hết sức chịu đựng thu hết trong.
Nhìn thấy sắc mặt bất động của Lưu Nguyệt, Tiêu Thái Hậu gắt gao nhắm mắt, đó đột nhiên dang hai tay ôm lấy hai bả vai Lưu Nguyệt.
Vuốt vuốt tóc Lưu Nguyệt, nghiến răng nén bi thương : “Tại , tại như ? Ta tưởng rằng con sẽ hạnh phúc”
Chính cái ngày tin tức Hiên Viên Triệt chết, nàng (Tiêu Thái hậu) cũng yên.
Hiên Viên Triệt chết, xảy chuyện như ? Sao thể?
Có là Lưu Nguyệt đang diễn trò ?
, thấy phản ứng trong mắt Lưu Nguyệt, nàng liền hiểu .
Cảm xúc tuyệt đối thể giấu giếm, sự tuyệt vọng cùng trống rỗng , cảm giác trái tim như c.h.ế.t sẽ bao giờ sai, đó là những thứ thế giả tạo .
Được Tiêu Thái Hậu ôm, cùng với một câu tưởng rằng con sẽ hạnh phúc.
Thiếu chút nữa cho Lưu Nguyệt gục ngã.
Lúc đối mặt với cảnh Hiên Viên Triệt b.ắ.n trọng thương, nàng .
Lúc đối mặt với cảnh Hiên Viên Triệt , nàng cũng .
Lúc đối diện với Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu, nàng cũng vẫn .
, giờ đây chỉ với một câu tưởng rằng con sẽ hạnh phúc, suýt chút nữa khiến nàng thể kìm nén .
, nàng cũng từng nghĩ rằng sẽ hạnh phúc.
Cho dù ở thế giới hiện đại, nàng tìm hạnh phúc của nàng.