Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:45:02
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nay Cửu thánh của Minh đảo xuất binh, quả thực là chuyện giúp .
Nhìn Hiên Viên Triệt , Lưu Nguyệt nắm lấy tay , dựa hảo.
Hôm nay, giữa thiên hạ .
Xem ai mới thể là chiến thắng cuối cùng.
Bóng đêm ôn nhuận, tuấn mã như bay.
“Lần tính cải trang thành phận gì?”Bỏ chiến sự Trung Nguyên qua một bên nữa, Lưu Nguyệt cọ cọ chân Hiên Viên Triệt, hỏi.
Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt “Tự nàng lo liệu.”
Một khi đến đây, tự nhiên sẽ trở về Trung Nguyên gì.
Trung nguyên sẽ chỉ thị cho mấy cận vệ tín của lo liệu, nhưng Lưu Nguyệt ở nơi sẽ ai tay giúp đỡ.
Hắn giúp nàng, thì còn ai giúp.
Mặt khác cũng thấy Âu Dương Vu Phi giúp nàng.
Huống chi vùng quan ngoại Trung Nguyên tất cả đều trọng yếu, cho nên nhất định thâu tóm hết .
Mi hạ xuống, Lưu Nguyệt đang suy nghĩ sắp xếp cho Hiên Viên Triệt phận gì, lẽ là cận vệ bên .
“Thần nghĩ, vẫn nên tính toán một chút.” Thu Ngân nãy giờ vẫn mở miệng, đến đó chần chừ Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt .
Thấy hai đều , Thu Ngân trầm ngâm trong nháy mắt.
“Tâm tình của Vương Phi còn giống như , như sẽ lừa Âu Dương Vu Phi.”
Tiếng dứt, Lưu Nguyệt nhất thời nhíu nhíu mày.
, điểm lẽ cần xem .
Lúc Hiên Viên Triệt đến đây, và nàng chết.
Nếu nàng vẫn diễn kịch là tuyệt vọng và bi thương như lúc Hiên Viên Triệt chết, điều , nàng thể lừa gạt những khác, nhưng gạt một quá khôn khéo như Âu Dương Vu Phi, th ì thật dám chắc.
Hiên Viên Triệt chết, chuyện tuyệt đối thể để Âu Dương Vu Phi .
Nếu , lúc chính Hiên Viên Triệt trực tiếp liên lạc với nàng, chứ cần thông qua Thác Bỉ Mộc.
Cau mày, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc , im lặng.
“Về chuyện , thần thật chủ ý.” Ngạn Hổ đang đánh xe bên ngoài, đột nhiên đầu , Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt .
“Nói”, một lời mà hai tiếng, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đồng thời phát .
“Hai xem như …”
Cúi đầu bàn tính âm mưu giữa trời đêm, gió nhẹ thổi màn che bay bay.
Ánh trăng ngưng tụ, thật hiếm một đêm nào đến thế.
Bóng đêm qua nhanh, đảo mắt sắc trời hửng sáng.
Nắng sớm chiếu xuống, bao phủ vạn vật trong đất trời.
“Lưu Nguyệt ?” cau mày, Âu Dương Vu Phi lều trại Lưu Nguyệt, mắt lướt nhanh tứ phía.
Bọn cho tới lúc mới bàn bạc xong, như thế nào thấy bóng dáng nàng .
Phía , Thác Bỉ Mộc, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, mấy đại tướng quân cũng , vẻ mặt hồ nghi cùng khó hiểu.
Đã tìm nửa doanh trại, mà Nhiếp Chính Vương của bọn họ ?
Không hôm nay tấn công Dương Hổ Thành , mà ?
Trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên Khố Tạp Mộc : “Không ở đây cũng , trận …”
Lời còn xong, bất quá đều hiểu ý tứ của Khố Tạp Mộc.
Tuy hôm qua thương lượng cả một ngày một đêm, tìm cách để giảm bớt tổn thất đến mức thấp nhất thể, nhưng sẽ vẫn khó thể tránh khỏi thất bại thảm hại.
Giờ Nhiếp Chính Vương ở đây, thì sẽ lấy cớ, một trận cũng đánh.
“Căn dặn ba quân, tất cả…”
“Không , ” Âu Dương Vu Phi lệnh còn phát xong, một đám binh lính thần tình sợ hãi vội vàng chạy .
“Chuyện gì? Kích động như thế còn thể thống gì nữa” Khố Tạp Mộc sắc mặt nghiêm nghị .
Đám binh lính lúc cố hoảng sợ Khố Tạp Mộc, trán đầy mồ hôi :”Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương đang ngoài , đầy thương tích, và đang hôn mê bất tỉnh…”
“Cái gì?” Lời còn dứt, mấy trong lều trại nhất thời sắc mặt đại biến.
“Mau dẫn đường” Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Âu Dương Vu Phi vung tay áo lên, xoay liền phóng ngoài trại.
Lưu Nguyệt bản lĩnh đến như , tại thể đều là thương tích , còn hôn mê bất tỉnh nữa.
Chỉ mới một ngày một đêm, gặp nàng, rốt cuộc nàng xảy chuyện gì?
Bước nhanh mà , mấy đại tướng lĩnh cơ hồ đều lao với tốc độ nhanh nhất thể.
Phía địa phận trọng yếu của doanh trại, ba đại tướng quân trán đầy mồ hôi lúc thấy một đang hôn mê bất tỉnh trong lều trại.
“Sao thế ?” trán ướt đẫm mồ hôi, mới bước tới cửa lều trại tất cả đều đồng loạt kêu lên, Âu Dương Vu Phi bay vọt đầu tiên, theo là đám Khố Tạp Mộc.
Không đợi ba tướng quân , Âu Dương Vu Phi bước nhanh xông lên, kéo cánh tay Lưu Nguyệt, bàn tay nhanh để lên tay nàng bắt mạch.
Đồng thời nhanh lướt qua Lưu Nguyệt đang hôn mê.
Đầu đầy m.á.u dù lau qua, bất quá vẫn còn dấu vết.
Trên trán còn vết thương, nhưng băng bó.
Trên vạt áo rối tung, qua là rách như .
Ngón tay đang bắt mạch cho Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi từ từ thu sắc mặt lo lắng, thở một .
“Không nguy hiểm gì.”
Mạch đập bình thường, mới qua thì là vết thương nghiêm trọng, nhưng thật chỉ là những vết thương ngoài da mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời Âu Dương Vu Phi thốt , đám Khố Tạp Mộc cũng khỏi nhất tề thở nhẹ nhõm.
Không việc gì là , việc gì là .
Không khí buông lỏng, Âu Dương Vu Phi liền thấy một đang giường với Lưu Nguyệt .
Nhìn qua hẳn là một tiểu binh tuần tra, lúc đang một bên ngủ, mà tay của đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt.
“Chuyện là ?” Âu Dương Vu Phi mi nhíu .
“Bốp” Lê Khoát nhất thời tát một cái thật mạnh mặt tiểu binh , cho giật bừng tỉnh .
“Ta đang hỏi ngươi rốt cuộc là chuyện gì đây.”
Tiểu binh cao lớn dần dần tỉnh táo, chần chờ một lúc, mới tỉnh hẳn .
Lập tức dậy lớn tiếng trả lời:” Tiểu nhân cũng , lúc tiểu nhân cùng mấy nữa đang tuần, liền thấy Nhiếp Chính Vương ngã từ sườn núi cao xuống, nồng nặc mùi rượu.”
Chuyện , chuyện , thật là mất mặt.
Thanh danh Nhiếp chính Vương của bọn họ.
Đối diện với Khố Tạp Mộc đang im lặng, Âu Dương Vu Phi mặt cũng dần dần tối đen, tiếng nào thở dài một tiếng, đưa tay .
Lợi hại như Lưu Nguyệt mà cũng thể xảy những chuyện như , thể thấy rằng… thể thấy rằng…a…
Đưa tay, đang tính lôi bàn tay Lưu Nguyệt mà tiểu binh đang cầm .
Không nghĩ đến Lưu Nguyệt liều c.h.ế.t đến như , cũng còn nhận là ai nữa.
Bỗng dưng lông mày nhíu , Lưu Nguyệt đang hôn mê đột nhiên kêu lên một tiếng, từ từ mở mắt.
“Tỉnh ?” Âu Dương Vu Phi thấy liền ngừng tay.
“Sao đầu đau thế ?” tay xoa xoa đầu, Lưu Nguyệt cau mày thật sâu Âu Dương Vu Phi, lướt qua xung quanh hỏi:”Tại ở đây?”
Âu Dương Vu Phi bất đắc dĩ Lưu Nguyệt :”Tối qua nàng uống rượu, bọn họ đem nàng về đây.”
“Uống rượu? Sao thể?” Lưu nguyệt tay ôm đầu.
Lạnh lùng Âu Dương Vu Phi :”Tối qua uống rượu, ở lều trại hề ngoài mà.”
Lời , giữa lều trại nháy mắt một mảnh trầm tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-380.html.]
Im lặng đến nỗi cả tiếng tóc phả mặt.
Vì cái gì, bọn họ bao giờ thấy Lưu Nguyệt khi nào say đến mức quên cả bản .
Âu Dương Vu Phi trừng mắt , khóe miệng co rúm vài cái, chằm chằm Lưu Nguyệt chần chừ : “Nàng hề nhớ là ngoài?”
Lưu Nguyệt sắc mặt trầm xuống: “Ta thường lui tới chỗ nào, còn nhớ nữa.”
Nói đến đây sắc mặt khẽ biến, tay đánh đánh đầu.
Mắt đảo qua xung quanh: “Nói, các ngươi gì .”
Lời , giống như cảm thấy đúng, nhíu nhíu mày, bọn họ thì dám gì với nàng.
Ngơ ngác , chính xác là chỉ ngơ ngác .
Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Thác Bỉ Mộc, ba đại tướng quân, cả đám lúc thốt nên lời, chỉ , .
Lúc bọn họ đang cảm thấy thật mơ hồ, chuyện …
Nhìn vết thương băng bó đầu của Lưu Nguyệt sưng lên.
Bị té đập đầu, nếu nhớ rõ vì uống rượu, đó ý là…
Âu Dương Vu Phi đột nhiên mắt đổi, bình tĩnh Lưu Nguyệt, đè thấp âm thanh, gằn từng tiếng thật thong thả, thật thong thả “Nàng còn nhớ Hiên Viên Triệt là ai ?”
“Hiên Viên Triệt, là ai?” Lưu Nguyệt lạnh lùng, thật trầm, chằm chằm Âu Dương Vu Phi.
Vẻ mặt thật sự bình tĩnh, bình tĩnh giống như thấy tên của một nào đó xa lạ.
Ở đó cái gì tuyệt vọng, kích động, bi thương, phẫn nộ.
Đủ sắc thái, nháy mắt Âu Dương Vu Phi mặt hiểu .
Vẻ mặt thật lạ lùng, ngay giữa bầu trời mùa hạ, giống như đổi.
Bất quá chỉ biến đổi trong phút chốc, Âu Dương nhanh kiềm chế bản .
Mỉm Lưu Nguyệt :”Ờ, đó chỉ là một cận vệ của nàng, cho dù nàng nhớ , thì cũng cần suy nghĩ nhiều.”
Đôi khi đầu thương liền phát sinh vấn đề như .
Đôi khi não bộ con xuất phát từ ý thức bảo vệ bản , ngay lúc thống khổ tuyệt vọng nhất cố đè nén mãi nỗi thống khố trong lòng.
Nếu va chạm bên ngoài.
Sẽ mất một phần trí nhớ, để tự bảo vệ .
Điều , Âu Dương Vu Phi rõ, và cũng từng gặp qua.
Bất quá nó xảy đến với Lưu Nguyệt.
mà, chuyện cũng , ờ, , đây đúng là chuyện .
Lưu Nguyệt mỉm liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi, dậy toan bước xuống giường.
Vừa mới cử động, phát hiện đang cầm tay của một nào khác, Lưu Nguyệt khỏi đầu .
Khuôn mặt đen như mực, ngoài vẻ cao lớn, thì tiểu binh đó điểm gì nổi bật, lập tức kinh sợ Lưu nguyệt, cung kính.
Nghiêng đầu, Lưu Nguyệt lấy ánh mắt hỏi Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy khổ, nàng cầm tay khác, còn đến giải thích cho nàng.
cũng lập tức nhanh:” À, là do sai cận vệ bên nàng đó.”
Nếu là say rượu, thì cũng thể là chính mang nàng về đây, chỉ cần dối một chút, dù cũng chỉ là một tên tiểu binh.
Lưu Nguyệt rút bàn tay đang nắm lấy tay tiểu binh , lướt qua thản nhiên : “Vậy ngươi hãy theo , dù cũng đang cần truyền tin tức. “
Đỗ Nhất Lưu Nguyệt lệnh kinh đô Bắc Mục một chuyến, bên nàng giờ ai, việc Âu Dương Vu Phi rõ.
“Dạ, tuân lệnh” tiểu binh tuần tra bỗng dưng trở thành cận vệ của Nhiếp Chính Vương, chuyện chỉ là thăng lên một cấp bậc cao hơn, lập tức mặt mày tiểu binh mừng như điên.
“Nhiếp Chính Vương, hôm nay lực tấn công?”
Khố Tạp Mộc hiểu nãy giờ Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt đang cái gì.
Bất quá một tên tiểu binh, thì cũng , cái quan tâm là hôm nay lực tấn công.
“Toàn lực tấn công?” Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày : “Ta phát lệnh lực tấn công?”
Cau mày, Lưu Nguyệt trầm tư.
Âu Dương Vu Phi thấy lập tức :” Không gì, hai ngày nàng chỉ giỡn thôi.” ( hiểu tác giả là hai ngày nhỉ?)
“Ta cũng là giỡn” Lưu Nguyệt quét qua Âu Dương Vu Phi liếc mắt một cái:”Bất quá thật nhớ nổi tại phát mệnh lệnh như thế.”
Coi như là nhớ nguyên nhân.
Lưu Nguyệt vung tay lên về phía đám Khố Tạp Mộc :” Kế hoạch tạm thời gác .”
“Dạ.” Khố Tạp Mộc, Lê Khoát chỉ chờ thế liền tuân lệnh
Vừa vội vàng bỏ chạy ngoài, chỉ sợ Lưu Nguyệt đổi ý.
Thấy đám Khố Tạp Mộc ngoài, Lưu Nguyệt lẩm bẩm một chút:”Sao đột nhiên lệnh tấn công dân tộc Hung Nô? Ôi, chắc là nhanh chóng báo thù cho Tiêu Thái Hậu đây mà, đây vì nàng (chỉ Tiêu Thái Hậu) nhỉ?
“Lưu Nguyệt , tình thế hiện nay, là vấn đề đó, mà cái chính là nếu chúng xuất binh, Dương Hổ Thành thể sẽ xuất, khi đó chúng sẽ gặp rắc rối to.”
Lưu Nguyệt, chuyện quan trọng nhất lúc là, tiên chúng hãy động binh một chút.”
Vừa Lưu Nguyệt lẩm bẩm, Âu Dương Vu Phi cũng nhanh trí cắt ngang dòng suy nghĩ.
Hiên Viên Triệt chiếm một vị trí lớn trong lòng Lưu Nguyệt.
nếu còn, như Lưu Nguyệt sẽ thể nhớ nhiều chuyện.
Cho nên, cho Lưu Nguyệt suy nghĩ, lập tức lấy tình thế mắt xua tan dòng hồi tưởng đó, như mới là nhất.
Qủa nhiên, Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi , liền gật gật đầu, dậy ngoài.
Lúc , cũng chỉ suy nghĩ về tình thế mắt.
Âu Dương Vu Phi thấy nỗi lo lắng bấy lâu nay, bỗng chốc cũng tan biến, tâm tình vô cùng sảng khoái, theo Lưu Nguyệt, bước nhanh ngoài.
Chính vì thế cũng hề thấy, mặt tiểu binh chợt lóe nụ biến mất.
Cận vệ, bên Lưu Nguyệt giờ thêm một đám cận vệ.
Tất cả đều là những tiểu binh thấy Lưu Nguyệt ngã chiều hôm đó.
Âu Dương vu phi thật hào phóng khi sắp xếp cho tất cả đều trở thành cận vệ bên Lưu Nguyệt, với lý do là vì cứu Lưu Nguyệt nên ban thưởng.
Bất quá, nếu là tự cho Hiên Viên Triệt cận vệ của Lưu Nguyệt.
Thì lẽ, tức c.h.ế.t mất.
Bóng đêm mê hoặc, đây đúng là một ngày thật .
Năm mươi vạn binh mã lực tấn công, Lưu Nguyệt cùng Dương Hổ Thành vẫn duy trì trạng thái giằng co,
“Ngươi sáng kiến gì ?” tại lều trại, Lưu Nguyệt vẻ mặt đen như mực của Hiên Viên Triệt, tiểu binh cận vệ của nàng.
Hiên Viên Triệt vẻ mặt nghiêm túc, đó trầm mặc một chút: “Thần cần xem kỹ địa hình.
Dương Hổ Thành chính là trấn quan trọng nhất của dân tộc Hung Nô, cần tính toán cho thật kỹ, bằng khi tấn công, cho dù cuối cùng chúng thắng, thì thiệt hại vẫn là chúng ”
“Tốt lắm, cứ theo ý ngươi” Lưu Nguyệt thật thoải mái.
Hiên Viên Triệt khỏi bật , giơ tay nhéo nhéo hai má Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghiêng đầu, kéo hai má Hiên Viên Triệt , giống như con báo nhỏ đơn độc, thu hồi nanh vuốt.
Hiên Viên Triệt thấy lập tức động tình, một phen ôm lấy Lưu Nguyệt, cúi đầu hôn, dậy ôm Lưu Nguyệt giường.
“Quân sư đến” Vừa mới bước , ngoài cửa tiếng tiểu binh Thu Ngân truyền .
Hiên Viên Triệt đang ôm Lưu Nguyệt liền khựng , mặt lập tức hiện lên một tia sát khí.
Lưu Nguyệt thấy nhịn khẽ, nụ thật quá , quá xinh .
Lúc Âu Dương Vu Phi bước vô lều trại, chỉ thấy Lưu nguyệt đang xem binh thư, cận vệ bên thì đang bưng hầu hạ, khỏi cũng gật đầu hài lòng.
Bóng đêm, đen đặc, thật .
Đồng thời cũng hề nơi đó mới một chút tức nghẹn, bao phủ nồng nặc vị dấm chua cùng sát khí.
Song kiếm hợp bích, dân tộc Hung Nô, hãy chờ xem.