Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:35:07
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn chữ , trầm thấp, quanh quẩn như thở, rõ ràng bên tai.
Một khắc vô cùng nguy hiểm, cơ hội chạy thoát là cơ hội trời cho, mà nàng túm lấy , từ bỏ cơ hội tự cứu , cùng rơi xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Âu Dương Vu Phi hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Lưu Nguyệt, cũng hiểu rõ tính cách của nàng.
Cũng chính vì hiểu rõ, cho nên hiện tại mới giải thích hành động của nàng.
Lưu Nguyệt, là một vô cùng quý trọng sinh mệnh của bản .
Trừ bỏ Hiên Viên Triệt, nàng sẽ tuyệt đối quan tâm đến sự an nguy của khác.
Hắn điều , rõ.
, hôm nay, nàng thu hồi thiên tàm ti, từ bỏ cơ hội thoát , nhảy xuống túm lấy tay .
Làm cho kinh ngạc cùng run sợ, trong lòng ngũ vị đan xen.
Hắn từng hi vọng xa vời là một ngày nào đó Lưu Nguyệt sẽ đầu cứu .
Nghe câu hỏi của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt đầu , thấy Âu Dương Vu Phi đang chăm chú nàng.
Trong ánh mắt là nghi hoặc, là run sợ, cũng kinh hỉ, xúc động cùng khó hiểu.
Từng bước gần Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt thẳng mắt .
Rất đạm, lạnh, nhưng cũng cứng rắn.
“Ta lãnh huyết, nhưng tuyệt đối thể để cho bằng hữu của c.h.ế.t ngay mắt . Đáp án , ngươi lòng ?”
Lưu Nguyệt gằn từng tiếng, thanh âm chậm rãi vô cùng quyết đoán.
, nàng lãnh huyết.
Dù rằng hiện tại nàng khác nhiều, ôn hòa hơn, cũng nhiều hơn, nhưng bản tính của nàng vẫn đổi.
Lãnh huyết, chính là thứ quan trọng nhất để bảo mạng sống của chính .
Những khác, đáng nhắc đến.
lãnh huyết, nghĩa là vô tình vô nghĩa.
Đối với bằng hữu, nàng cũng là giúp bạn tiếc mạng sống.
Nếu , thủ hạ của nàng trong đội ngũ lính đánh thuê năm đó cũng liều c.h.ế.t theo nàng.
Phải cùng sinh tử mới khiến cho tâm khác hướng về.
Nàng lợi dụng Âu Dương Vu Phi ít , nhưng nàng một cách quang minh chính đại, cũng cần báo đáp.
Bởi vì, nàng thực sự coi là bằng hữu.
Nếu là bằng hữu, những chuyện chỉ là chuyện nhỏ.
Cũng bởi vì coi là bằng hữu, những khi gặp nguy hiểm, nàng sẽ tuyệt đối bỏ mặc.
Có một loại , chỉ cần chấp nhận ngươi, thì về dù núi cao biển lửa cũng cùng ngươi vượt qua, cũng sẽ cùng tương trợ, bảo hộ lẫn .
Mà Lưu Nguyệt chính là như .
Chỉ cần chấp nhận ngươi, cuộc đời , ngươi sống vinh hoa phú quý nhất định nàng ở bên ngươi, nhưng mỗi khi ngươi gặp nguy nan, nhất định nàng sẽ ở bên cạnh, cùng ngươi vượt qua.
Trong ánh lửa, con ngươi đen của Lưu Nguyệt sâu thấy đáy.
Âu Dương Vu Phi con ngươi đen thẫm của Lưu Nguyệt, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, khóe miệng tươi : “Vừa lòng.”
“Đi!” Âu Dương Vu Phi , Lưu Nguyệt ném một chữ. Đồng thời, đem cây đuốc nhét tay Âu Dương Vu Phi, bàn tay túm lấy cánh tay Âu Dương Vu Phi, kéo lên, dìu đến phía .
“Ơ, đồng ý chọn cách thứ hai mà.”
“Ngươi ý kiến?”
“Không .”
“Vậy câm miệng cho .”
Lời lạnh như băng cùng tiếng trêu ngươi luân phiên vang lên trong hang núi, cùng với ánh lửa, hai bóng dìu bước , hướng tới phía trong hang núi .
Trên thảo nguyên lửa cháy ngập trời, cháy mãi ngừng, cũng gì thể khiến nó ngừng cháy.
Hai ngày nay, trời một giọt mưa.
Lửa thể tắt, thể tới đây cứu, huống chi thể khẳng định đầu tiên tới đây là kẻ địch.
Nếu thể tự cứu , thì cách nhất vẫn là tự cứu .
Cùng lắm, nếu hết hang núi mà tìm đường thì sẽ trở .
Tia sáng nhỏ, dần lan sâu trong hang.
Trời quang gió lớn, ánh lửa cùng ráng chiều, nhuộm đỏ cả thảo nguyên.
Xung quanh một màu đỏ, bầu trời cũng đỏ rực.
“Cái gì? Chủ soái cùng quân sư……………….?”
Ngay trong trời chiều đỏ rực , tin tức nhanh chóng truyền , tướng lĩnh Bắc Mục vô cùng kinh hãi.
“Không thể như thế! Mau, tới đó, tự kiểm tra.” Khố Tạp Mộc hoảng loạn.
“Không một bóng ở đó, hề nào………………….”
“Không thể như thế………………..Người , cùng bản tướng……………..” Khoát Ba Lực, Hàn Phi hoảng sợ.
Binh mã hỗn loạn, mấy tướng lĩnh Bắc Mục đều hoảng loạn.
“Chủ soái cùng quân sư vây trong lửa, khối đá đè xuống……Chuyện ……………….”
Thác Bỉ Mộc lính truyền tin đến báo cáo, nhất thời yên.
Lửa cháy đỏ rực cả một góc trời phía tây, bọn họ ở cách xa như cũng thể thấy, vây hãm, đá đè……………..Chuyện ………..
“Ta ……………..”
“Hoảng cái gì?”
Thác Bỉ Mộc kinh hãi đang định hét lớn, Hiên Viên Triệt đang đóng giả tiểu binh mặt đen bên cạnh đột nhiên quát lên.
Thác Bỉ Mộc tiếng quát của Hiên Viên Triệt, nhất thời giật , hình khẽ nhảy dựng lên, xoay .
“Chủ soái………..chủ soái ……………”
Thác Bỉ Mộc rõ phận của Hiên Viên Triệt, thấy Hiên Viên Triệt mặt vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh vô cùng, nóng nảy đến độ mặt đỏ tới mang tai.
Hiên Viên Triệt đưa mắt hiệu, lính truyền tin nhanh chóng lui ngoài.
Hiên Viên Triệt nhíu chặt lông mày, trầm giọng : “Nàng là Nguyệt, tình huống như khó nàng.”
Nghe Hiên Viên Triệt tự tin như thế, Thác Bỉ Mộc vô cùng sửng sốt, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn.
Nếu Hiên Viên Triệt Nhiếp chính vương của bọn họ , thì hơn phân nửa sẽ xảy chuyện gì.
“Báo, chủ soái Hung Nô dẫn quân tiến đến, còn cách quân ba dặm.”
Ngay tại lúc Thác Bỉ Mộc đang sửng sốt, một tên lính truyền tin từ bên ngoài trướng chạy bẩm báo.
Thác Bỉ Mộc, Hiên Viên Triệt đều nhướn mày.
Khẽ nhíu mày, Hiên Viên Triệt chậm rãi mấy bước trong quân trướng, trầm giọng : “Truyền lệnh, ngăn đám của tướng lĩnh Khố Tạp Mộc , tất cả giữ nguyên vị trí. Trái lệnh, xử lí theo quân pháp.
Ngăn chặn tin tức lan truyền, tuyệt truyền tin ngoài, nếu còn thấy một lời đồn thổi, xử tội liên đới.”
Dứt lời, tay áo vung lên, lộ một lệnh bài.
Thác Bỉ Mộc nhận , đây chính là quân lệnh chủ soái của Lưu Nguyệt.
Thứ là Lưu Nguyệt đưa cho Hiên Viên Triệt, dùng trong trường hợp Hiên Viên Triệt nhận thấy thời cơ, tránh bỏ lỡ, thể trực tiếp điều động binh mã.
Sắc mặt biến đổi nhanh, Thác Bỉ Mộc tiếp nhận lệnh bài: “Tuân lệnh!”
Lúc , đối đầu với bọn họ là ba mươi vạn quân Hung Nô đang áp sát.
Chỉ cần bọn họ sơ sẩy dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trận chiến ác liệt gần ngay mắt, nếu chủ soái mặt, hậu quả thể đoán .
“Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, lập tức điều ba nghìn tinh binh đến nơi .”
Thác Bỉ Mộc còn kịp tiếp nhận tình hình mắt, ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Triệt đảo qua Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bên cạnh, khiến cho bộ lo lắng trong lòng nhất thời lắng xuống.
“Tuân lệnh!” Thu Ngân cùng Ngạn Hổ lập tức nhận lệnh, xoay chạy vội .
An nguy của Lưu Nguyệt, đương nhiên giao cho tín nhiệm nhất xác nhận.
Đưa mắt về phía trời chiều đỏ rực, trong mắt Hiên Viên Triệt hiện lên sát khí.
Có ở đây, tuyệt đối một ai thể động tới Lưu Nguyệt, cũng tuyệt đối thể động tới Bắc Mục.
“Truyền lệnh, mười vạn tả quân cùng quân tiên phong đổi thành hậu doanh, hướng sông Mã, xuất phát……………!”
Thanh âm lệnh lạnh như băng tràn đầy uy nghiêm từ trong lều lớn truyền , vang vọng trời đất.
Đêm, nhanh buông xuống.
Ngàn lóe sáng, phía tây thảo nguyên lửa cháy ngập trời.
Trong bóng đêm sáng rực khiến thể chú ý.
Cứng cỏi phục cứng cỏi.
Không bao lâu, cũng thể nhận rõ ràng thời gian.
Trong hang núi, Lưu Nguyệt dìu Âu Dương Vu Phi qua chỗ đất bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-386.html.]
Ban đầu chỉ ướt một chút, nhưng càng sâu, làn nước lạnh như băng thấm tới bàn chân, tới cẳng chân.
Bây giờ, trong bùn lầy, khiến cho bước chân càng thêm nặng nề, một bước cao, một bước thấp tới.
Con đường mặt nhấp nhô lên xuống, là bọn họ nên tiếp tục sâu trong nên trở ?
“Lưu Nguyệt, cõng .” Âu Dương Vu Phi hổ, Lưu Nguyệt híp mắt.
Đem sức nặng đặt cả lên Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt liếc mặt một cái Âu Dương Vu Phi đang híp mắt, lạnh lùng gật đầu: “Được, chặt ngươi thành mấy khối, liền cõng.”
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt cầu xin: “Lưu Nguyệt, đang thương mà.”
Lưu Nguyệt liếc mắt Âu Dương Vu Phi.
Ánh mắt biểu lộ rõ ràng, nếu ngươi đang thương, dìu ngươi, đúng là mơ.
Âu Dương Vu Phi thấy nhất thời nghẹn họng, thật sự cho khác thích nổi mà.
Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi lộ vẻ mặt chịu ủy khuất, vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng hàng mi khẽ chớp chớp.
“Lưu Nguyệt, nàng ngửi thấy nơi mùi gì kì lạ ?”
Nếu chịu cõng thì đổi đề tài .
Lưu Nguyệt , mày khẽ nhíu .
Mùi hương nàng sớm nhận .
Không mùi hương nồng nặc, mà khi khi thổi tới.
Rất gay mũi, quen thuộc.
“Ta đoán mùi hương nhất định che giấu cái gì đó.” Âu Dương Vu Phi nheo mắt .
Hắn vốn đang thống lĩnh hữu quân đánh mấy trận lớn, sắp nuốt trọn tả quân Hung Nô. Nếu trận đại hỏa vây kín ba mặt, thể lưu lạc đến đây .
Mà ba mặt đều là đường sống a.
Mà mùi hương , cùng với mùi hương nơi mảnh đất đen , khác là mấy. Âu Dương Vu Phi phẫn uất.
“Huynh , cảm thấy ………….A, ánh sáng.”
Âu Dương Vu Phi đang định suy nghĩ của , nhưng lời còn kịp , mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng mở rộng mắt.
Ánh sáng chói mắt. Đây chính là nắng sớm, là ánh sáng từ bên ngoài chiếu tới.
Hai mắt Lưu Nguyệt nhíu , suốt một ngày một đêm, cuối cùng thể khỏi hang núi.
“Không khí bên ngoài thật là . Ta ghét lạnh với bẩn.” Khẽ vặn , Âu Dương Vu Phi lập tức nhanh chóng chạy tới chỗ ánh sáng, ném mùi hương ngửi thấy qua một bên.
Hắn là thích ấm ghét lạnh.
Nhìn thấy Âu Dương Vu Phi chạy vọt lên , trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe tia sáng.
Một chân nhấc lên đá lưng Âu Dương Vu Phi.
Chết tiệt, rõ ràng khí lực, còn đem sức nặng dựa hết lên nàng, dám lừa nàng .
“Ôi.” Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt đá, nhất thời lảo đảo, lắc một cái liền phóng tới phía .
Không đợi hình vững, nhanh chóng lao .
Lưu Nguyệt ở đằng thấy rõ ràng.
Dưới chân Âu Dương Vu Phi khẽ trượt một cái, giống như bước bỗng, hình nghiêng , hướng phía ngã xuống.
“Huynh .” Âu Dương Vu Phi hét lên.
Lưu Nguyệt nhướn mày, bước nhanh mấy bước tiến tới kéo Âu Dương Vu Phi lên.
mà bước tới, Lưu Nguyệt chợt phát hiện chỗ đất nơi Âu Dương Vu Phi trượt trái ngược với chỗ nàng qua, giống với vách núi.
Một khắc còn đang vách đá, trượt một cái, cả rơi xuống .
Từng bước trượt xuống, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi như hai quả hồ lô lăn đất, kêu lên mấy tiếng liền lăn xuống .
Một sườn dốc thật cao.
Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi từ sườn dốc lăn xuống, lăn một đường đến ba, bốn trăm trượng.
Kim quang chói mắt, đây là ráng chiều đỏ rực.
Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi nhất thời kịp thích ứng với ánh sáng, nhanh nhắm mắt , thẳng mặt đất.
“Ta thích mùa hè.” Nửa ngày , Âu Dương Vu Phi mới lấy tiếng , mở mắt cảm khái một tiếng.
Vừa thuận tay chống mặt đất, chuẩn khởi động thể.
Lại ngờ tới, bàn tay dùng sức chống xuống, vô thanh vô tức lún sâu xuống mặt cỏ, nửa cánh tay lún xuống.
Âu Dương Vu Phi ngưng thần, mắt trừng lớn.
Lưu Nguyệt đang bên cạnh, rõ cảnh .
Nhìn . Hai một câu, , vẻ mặt thận trọng.
Thân thể chậm rãi lún xuống, tốc độ chậm vô cùng, từ từ lún xuống.
Mùi bùn hòa lẫn trong nước tràn ngập trong mũi.
Chung quanh bèo, nước, bùn.
thấy chút tung tích của bất kì loại động vật sống nào. Không chim, bướm, cá, thậm chí cũng sâu bọ côn trùng.
Lúc nãy ngã xuống, hai để ý đến, nhưng lúc thể nhận .
Đồng cỏ xung quanh một mảnh tĩnh mịch, một chút sự sống cũng . Tĩnh mịch tuyệt đối.
Đầm lầy, nối tiếp cũng chỉ đầm lầy.
Con ngươi sắc bén của Lưu Nguyệt nheo , thảo nguyên đầm lầy, nàng , nhưng nàng từng nghĩ đến sẽ thấy trong cảnh như thế .
Lại còn rơi xuống giữa đầm lầy nữa chứ.
Thân thể từ từ lún xuống.
Hai đang mặt bùn, cho nên, tốc độ lún tuy chậm, nhưng bùn cũng ngập đến nửa .
“Huynh , thiên tàm ti.” Nửa ngập trong bùn, khóe miệng Âu Dương Vu Phi co rút.
Mắt quét qua nhanh, thấy đồng cỏ xanh biếc mặt, thể Lưu Nguyệt bất động, cổ tay khẽ nhếch, nâng lên mặt bùn.
‘Bá’, thiên tàm ti như bay b.ắ.n .
“Bụp.” Một tiếng động thanh thúy truyền đến, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng thở một , tiếng động chứng tỏ nơi đó là thực địa.
Bàn tay nắm chắc thiên tàm ti, Lưu Nguyệt mượn lực của thiên tàm ti, cả hình b.ắ.n tới nơi , đồng thời kéo theo cả Âu Dương Vu Phi.
Thảo nguyên đầm lầy, nhưng tuyệt đối lớn như trong rừng mưa nhiệt đới.
Tuy giống , nhưng nhỏ và nông hơn nhiều.
Đây chính là điều cần để giữ mạng.
Nhoáng một cái từ đầm lầy bay lên, dáng vẻ Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi như chó ăn phân, bổ nhào về phía mặt cỏ xanh .
Bùn dính đầy , một chật vật.
Hai đồng thời bổ nhào xuống mặt cỏ, , im lặng gì.
Mây ngũ sắc đầy trời, ánh sáng màu cam chảy mặt đất, nhuộm đỏ cả mặt cỏ xanh rờn, như mộng như ảo.
Lại mang theo sát khí hung ác, cắn nuốt hết thảy.
Trời chiều buông xuống nhanh.
Bóng đêm dày đặc thứ hai bao trùm.
Ngàn tỏa ánh sáng ngọc bầu trời, chiếu xuống một đất trống cách xa đầm lầy.
Ánh lửa vòng thành vòng tròn, bén cành củi khô, nở rộ đất trống, bao trùm lấy gian xung quanh Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi.
Không vì thời tiết mà cần lửa sưởi ấm, nhưng thảo nguyên âm u rộng lớn thế , ánh lửa thể ngăn chặn chút nguy hiểm rình rập.
Ngồi gần đống lửa, Âu Dương Vu Phi hai đổ nước lên áo khoác, tay vò mạnh, mày nhíu .
Không bọn họ giặt quần áo lúc , mà bởi vì bùn dính đầy quần áo , bẩn hết, thật sự là ảnh hưởng lớn đến hành động cùng suy nghĩ.
Huống hồ, hiện tại lúc đều là vết thương, miệng vết thương để nhiễm trùng, về chuyện Lưu Nguyệt thực kiên quyết.
Miệng nhai rễ cây, Âu Dương Vu Phi lên bầu trời.
“Lưu Nguyệt, cảm thấy chúng nên trở mảnh đất xem qua một chút, cảm thấy nơi điều kì lạ.”
Lưu Nguyệt gật gật đầu.
Nàng cũng nghĩ như , cho nên phát tín hiệu.
Tín hiệu nếu phát , Hiên Viên Triệt thấy, nhưng binh lính Hung Nô nhất định cũng sẽ thấy.
Nơi , núi đen, nước đen, đất đen, nàng cần xem qua một lượt.
“Lưu Nguyệt, thấy chúng nên hướng…………”
Lời còn xong, Âu Dương Vu Phi đột nhiên ngừng , theo ánh mắt Lưu Nguyệt.
Vừa đến, nhất thời vô cùng kinh hãi, động cũng dám động, thanh âm nghẹn trong cổ họng.
Ánh mắt xanh biếc, lóe sáng trong đêm tối mịt mùng, rõ, đếm hết, hung thần ác sát.
Từ bốn phương tán hướng vây lấy hai .
Một cảm giác u ám âm trầm nhanh lan rộng.