Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 405

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:39:44
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió thu bay lên, báo hiệu một vụ mùa bội thu.

Mà trong vụ mùa bội thu , Trung Nguyên gió lửa liên hồi, m.á.u tanh tràn ngập.

Minh Đảo cùng Hậu Kim quốc, lượt áp sát.

Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc liên thủ, kế sách cao thâm, địa thế thuận lợi.

, chung quy vẫn là đối thủ của Minh Đảo.

Liên tiếp buộc tháo lui.

Minh Đảo một đường tấn công mạnh mẽ, hiện bức tới thủ đô Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.

Gió thu tung bay.

Từng đám mây nhè nhẹ trôi phía chân trời.

Màu sắc chói mắt, đỏ như m.á.u tanh.

Hoàng cung Ngạo Vân.

“Minh Đảo thứ hai tấn công, Tuấn Thành của ngươi cùng Lí Thành của đều thất thủ.

Lại để cho Minh Đảo tiến thêm một bước, Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc sẽ khả năng xoay chuyển tình thế.”

Vội vàng chạy tới hoàng cung Ngạo Vân, sắc mặt Vân Triệu đen như nước, Độc Cô Dạ mặt.

Lạnh như băng, vẫn một lạnh như băng, nhưng cũng mang vẻ xơ xác tiêu điều, chút nhân khí.

Độc Cô Dạ Vân Triệu , ngẩng đầu lá phong chuyển đỏ bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh tanh, như băng tuyết ngàn năm tan.

Khiến cho khác thấu.

Bàn tay lau mồ hôi trán.

Mấy ngày mấy đêm liền chạy vội tới đây, thời tiết như thế cho nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm.

Đây quả thật là thời tiết .

Vân Triệu đầy một bụng tức giận.

“Việc của ngươi thế nào? Ngươi khẳng định Hiên Viên Triệt sẽ xuất binh?”

Một tay lau mồ hôi trán, Vân Triệu nhanh.

Từ Tuyết Thánh quốc chạy tới đây chính là vì nguyên nhân , thể nào chấp nhận đáp án mập mờ rõ.

“Không chắc chắn.” Bắt chéo hai tay lưng, Độc Cô Dạ tự tin trả lời.

, tự tin, trái ngược với vẻ kiên định chiến trường của .

Hiên Viên Triệt, bọn họ ngang tài ngang sức.

Lại còn thêm Lưu Nguyệt, cùng với việc chắc ý tứ của Tiêu thái hậu , thực sự nắm chắc.

, nắm chắc.

, dù nắm chắc cũng thể ngăn liều mạng.

Vân Triệu sắc mặt liền căng thẳng, ‘bá’ một tiếng lên, môi giật giật, lời tới bên miệng cách nào thốt .

Ngập ngừng nửa ngày.

Vân Triệu nuốt xuống lời vọt tới miệng, chậm rãi xuống ghế.

“Hiện tại nên thế nào? Ta và ngươi cùng liều mạng?”

Trầm mặc một lát, Vân Triệu chậm rãi mở miệng, thanh âm cực trầm thấp, ẩn giấu sự ẩn nhẫn cùng kiên quyết ăn cả ngã về .

Độc Cô Dạ xoay Vân Triệu.

Hai mặt đối diện, trong mắt đều lóe sự quyết tuyệt.

Phải tự bảo vệ , vĩnh viễn thể dựa khác.

Thay vì đem bản đặt tay kẻ khác, bằng chính liều mạng.

Điều bọn họ đều , đều hiểu rõ.

Nếu Hiên Viên Triệt thể xem xét đến, bọn họ chỉ còn cách……………….

“Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ……………………..”

Ngay tại lúc Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu hai mặt đối diện, cùng là lúc hai đang âm thầm đưa quyết định cuối cùng, đột nhiên binh lính truyền tin vẻ mặt khiếp sợ từ bên ngoài xông .

Dáng vẻ , quả thực vô cùng thất lễ.

Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ liếc mắt binh lính truyền tin, hành động thất lễ cùng vẻ kích động …………..Trong lòng hai đều nhảy dựng lên.

Kích động như thế, khi nào Minh Đảo đánh chiếm thành?

“Có chuyện gì?”

Trong lòng kinh sợ, nhưng mặt vẫn là biểu cảm lạnh tanh như , Độc Cô Dạ trầm giọng quát.

Mà Vân Triệu đang ghế, cùng bất động chằm chằm tên lính truyền tin.

Thân hình, bất tri bất giác thứ hai nhỏm dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tình hình chiến trường hiện tại, bọn họ tuyệt đối thể để mất một thành trì nào nữa.

Binh lính truyền tin vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp : “Có cầu kiến thái tử điện hạ.”

Vừa lời , tâm tình căng thẳng của Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu chùng xuống.

May mắn, là chuyện chiến trường.

Ánh măt sắc lạnh vẻ mặt hoảng loạn xen lẫn khiếp sợ của tên lính truyền tin, Độc Cô Dạ nhíu mày : “Người nào? Sao ngươi khiếp sợ như ?”

“Bọn họ…………Bọn họ là………..cố nhân.”

Binh lính truyền tin lời đứt quãng, trán chảy đầy mồ hôi.

Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu thấy , liếc măt một cái.

Cố nhân? Ai là cố nhân của ?

“Sao thế? Độc Cô Dạ, ngươi chào đón chúng ?”

Ngay trong lúc Độc Cô Dạ còn đang trầm mặc, một thanh âm tà mị, mang theo vẻ cao ngạo tuyệt đối cùng lãnh khốc vô cùng vang lên phía ngoài đại điện.

Lá cây trong gió thu chấn động, xào xạc rơi xuống.

“Rắc.” Vân Triệu bóp nát chén trong tay.

Tiếng ………….Tiếng ………………..

Độc Cô Dạ cũng đồng thời biến sắc, ngẩng đầu phía cửa đại điện.

“Lúc đến đây, binh lính sắc mặt đều phần khẩn trương, điều, quả nhiên là Độc Cô Dạ, tình thế nguy cấp, nhưng cũng hoảng hốt.”

Ngay thanh âm lãnh khốc, một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.

Hai thanh âm, một sắc bén, một lạnh băng, vô cùng hài hòa.

Cửa điện đóng đẩy , một nam một nữ thong thả, tự nhiên, tiêu sái .

“Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt.”

‘Bịch’ một tiếng, Vân Triệu nhảy dựng lên.

Chén bóp nát trong tay, cùng nước hung hăng ném tới Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức thể ăn tươi nuốt sống hai .

Hiên Viên Triệt ngẩng đầu sắc mặt xanh mét của Vân Triệu.

Không hề so đo, ngược thản nhiên , hướng Độc Cô Dạ : “Sao thế? Đây là lễ đón khách của các ngươi ?”

“Lễ? Còn dám lí lẽ với bọn . Ta đánh c.h.ế.t đồ vương bát đản ngươi.”

Vân Triệu thấy vẻ vân đạm phong kinh mặt Hiên Viên Triệt, tức giận công tâm.

Khí nóng thiêu đốt trong lồng ngực, tay giơ lên định đánh tới.

Đây chính là tên đầu sỏ khiến cho Tuyết Thánh quốc của lâm bước đường hôm nay.

Tuyết Thánh quốc của đang lâm huyết chiến, (chỉ Hiên Viên Triệt) nhàn nhã ở nơi .

Thực sự thể nhẫn , dù là ai cũng thể nhẫn .

Từng bước vượt qua Độc Cô Dạ, Vân Triệu còn kịp xông đến mặt Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ duỗi tay , bắt lấy tay Vân Triệu.

“Buông .” Vân Triệu giận dữ .

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đang sóng vai cửa điện, Độc Cô Dạ bắt lấy tay Vân Triệu, chậm rãi : “Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Ta và ngươi cũng thua đến dậy nổi, đừng mất mặt.”

Dứt lời, buông tay Vân Triệu .

Đồng thời, lạnh lùng vung tay lên, binh lính truyền lệnh vẫn còn sợ hãi từ khi Hiên Viên Triệt bước liền run rẩy lui xuống.

Ánh mắt sâu sắc Hiên Viên Triệt, lạnh như băng phía hai Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.

Cả đội cấm quân đang vây kín phía , bộ dáng như lâm đại địch.

Thống lĩnh cấm quân, Thiên Nhai thấy , lập tức phất tay, cả đội cấm quân liền lui xuống.

Chỉ hai Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt mà điều động nhiều cấm quân như , quả thật mất mặt Ngạo Vân quốc.

Trận thế bày nhanh, thu hồi càng nhanh hơn.

Nháy mắt , hết thảy yên tĩnh trở .

Giống như, đang điện Đông cung Thái tử là quân vương Thiên Thần quốc vốn c.h.ế.t mặt bọn họ nay đột nhiên xuất hiện, mà chỉ là một bình thường.

“Bộp bộp bộp.” Hiên Viên Triệt Độc Cô Dạ, chậm rãi vỗ tay.

“Độc Cô Dạ hổ danh là Độc Cô Dạ, từng khiến xem nhẹ nửa phần.”

Con mắt Độc Cô Dạ từng hạ xuống, cũng tiếc lời khen ngợi.

Độc Cô Dạ liếc mắt một cái Hiên Viên Triệt, lạnh lùng xoay , lập tức đến ghế chủ nhà, tay áo vung lên, thanh âm lạnh như băng: “Mời !”

Hiên Viên Triệt cũng thật tự nhiên tiêu sái đến xuống hàng ghế đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-405.html.]

Thật tự nhiên, tựa như đây là hoàng cung của .

Vân Triệu Độc Cô Dạ ngăn , lúc giận dữ trong lòng nhanh vơi .

, đánh bạc chấp nhận thua.

Tranh đoạt thiên hạ, chính là dựa bản lĩnh cùng thủ đoạn.

Không ai quan tâm đến quá trình, kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất.

Cho dù bọn họ thua đến mức dậy nổi, nhưng thua vẫn là thua.

Hít sâu một , Vân Triệu xoay đến chỗ của , chút để ý tới Lưu Nguyệt ở phía .

Lưu Nguyệt thấy khẽ lắc đầu, tiến lên vài bước, vỗ vai Vân Triệu: “Huynh , đừng tức giận, cũng lừa.”

Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ thấy , đồng thời ngẩng đầu Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nhún nhún vai.

Tuy Hiên Viên Triệt ý lừa nàng, nhưng cũng khiến nàng hiểu lầm mà.

Kết quả, cũng giống .

“Hắn như thế, ngươi vẫn ở bên ?” Vân Triệu trừng mắt Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt , bộ dạng bất đắc dĩ : “Không ở bên thì ở bên ai?”

Hiên Viên Triệt đang yên vị ghế đầu, , hung hăng trừng mắt liếc Lưu Nguyệt một cái.

Lưu Nguyệt , .

Nhìn chằm chằm, lời thoải mái như một lời đùa.

Tình ý dạt dào tụ , thấm xương tủy.

Độc Cô Dạ cảnh mắt, con ngươi màu lam càng thêm âm trầm.

Thoải mái như thế, thanh thản như thế.

Xem , mật tín gửi đến chút tác dụng.

Nhìn lên, con ngươi thâm sâu của Độc Cô Dạ liếc Lưu Nguyệt một cái.

Con ngươi sáng như điện, tràn ngập nhiều tình cảm trong đó.

Tràn ngập đầy sự phức tạp trong đó.

chỉ là một cái liếc mắt.

Nhanh đến nỗi Lưu Nguyệt còn kịp chú ý đến.

Nhanh chóng quét qua Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt, quang mang trong mắt khi Lưu Nguyệt, nhanh chóng chìm sâu.

Độc Cô Dạ nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng chút cảm xúc vốn của Thái tử Ngạo Vân quốc.

Bên ngoài cửa sổ, gió thu khẽ thổi qua, mang theo khí dịu nhẹ cùng mát lạnh.

Khiến cho khí giương cung bạt kiếm trong đại điện giảm một chút.

Sau khi trừng mắt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt đầu , Độc Cô Dạ mặt cảm xúc.

Tựa lưng ghế, đầu ngón tay gõ xuống bàn bên cạnh.

Hiên Viên Triệt chậm rãi : “Muốn quanh co, trực tiếp thẳng.

Hiện tại quả nhân nhiều thời gian, đều thể phụng bồi.”

Lời , Vân Triệu xì một tiếng, đúng là tốn thừa lời.

Hiện tại Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc đang Minh Đảo áp sát, tình cảnh lửa xém lông mày, còn ở nơi nhàn nhã.

Thật đáng giận!

Con ngươi lạnh như băng đảo qua Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ lạnh lùng : “Thiên Thần định khi nào xuất binh?”

“Các ngươi sẽ phối hợp thế nào?”

Độc Cô Dạ thẳng thắn, Hiên Viên Triệt tất nhiên cũng nhiều lời.

Cưỡng chế khí giận trong lòng, Vân Triệu nhanh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, tiếp lời: “Phối hợp như thế nào? Chiến sự ngươi là định đoạt.”

Lời dứt, Vân Triệu hối hận đến mức cắn đầu lưỡi.

Lời nghĩa là gì. Hắn thật sự là………….

Hiên Viên Triệt điểm điểm đầu ngón tay xuống bàn, đầu Vân Triệu.

“Vân Triệu, ngươi cảm thấy nên tiếp tục án binh bất động, chờ các ngươi cùng Minh Đảo lưỡng bại câu thương hoặc Minh Đảo thâu tóm các ngươi xong mới tay?

Nếu như , sẽ thu thắng lợi lớn, thành nguyện vọng thống nhất của .”

Thanh âm bình , nhưng khiến cho Vân Triệu cả kinh.

Lời còn hỏi ?

Chiến tranh tới bước , thể cuối cùng sẽ là Minh Đảo thâu tóm Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

, bọn họ cũng trả cái giá đắt, lưỡng bại câu thương.

Chờ đến khi đó, Hiên Viên Triệt mới tay.

Thời cơ đó, so với hiện tại chắc chắn hơn nhiều.

Không ai gì, cả đại điện lâm trầm mặc.

Hiên Viên Triệt cũng chờ Vân Triệu trả lời, liếc mắt lên Độc Cô Dạ, chậm rãi tiếp: “Các ngươi giúp , đều nhớ rõ. Mặc kệ các ngươi là giúp Nguyệt, cuối cùng vẫn là giúp .

Hiên Viên Triệt vong ân phụ nghĩa.

Thiên hạ , giành lấy, tình nghĩa , cũng nhất định sẽ trả.

Ta lúc sẽ tham gia cuộc chiến, cho các ngươi một con đường sống.”

Nếu Hiên Viên Triệt tham gia lúc , Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc thể bảo nửa mạng, đến mức rơi cảnh nước mất nhà tan.

Có điều, tất cả đều do tạo nên, giờ cũng nên để tháo gỡ.

Yên tĩnh! Hoàn yên tĩnh.

Trong đại điện Đông cung, một mảnh trầm mặc.

Lưu Nguyệt thấy tựa ghế, cây phong đỏ bên ngoài cửa sổ.

Nàng tham dự cuộc trò chuyện của Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ và Vân Triệu.

“Ngươi chắc chắn ?” Nửa ngày , Độc Cô Dạ đột nhiên lên tiếng hỏi một câu.

“Binh mã của Thiên Thần , cùng với mấy chục vạn đại quân thảo nguyên, ngươi cho rằng đánh ?”

Hiên Viên Triệt đáp, hỏi .

Độc Cô Dạ trầm ngâm giây lát, chậm rãi gật đầu.

“Sau khi đánh xong Minh Đảo thì thế nào?” Ngay trong lúc Độc Cô gật đầu, Vân Triệu vẻ mặt nghiêm nghị, thứ hai lên tiếng hỏi.

Nếu đánh đuổi Minh Đảo, Trung Nguyên chắc chắn cũng tổn hại ít.

Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc thiệt hại nghiên trọng như thế, Hiên Viên Triệt liệu bỏ qua cơ hội thế ?

Hiên Viên Triệt Vân Triệu hỏi, khóe miệng cong lên thành nụ tuyệt thiết huyết tuyệt .

“Đến lúc đó dựa bản lĩnh của mỗi .”

Không qua quýt, trấn an.

Chỉ lời cực kì rõ ràng.

Có bản lĩnh sẽ vững ngã.

, nhất định sẽ tay thâu tóm.

“Được!” Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu lời của Hiên Viên Triệt, trầm ngâm giây lát, đồng thời lên tiếng, trảm đinh chặt sắt.

“Vậy, chúng cũng nên cùng bàn bạc chuyện liên hợp ba nước lên tiến hành thế nào?”

Khoang tay ngực, Hiên Viên Triệt yêu nghiệt.

Hắn cùng Lưu Nguyệt đến đây, chính là vì chuyện liên hợp .

Nếu ba nước chuyện ai nấy , hoặc hai nước coi Thiên Thần như kẻ thù đều là chuyện thấy.

Dù thế nào cũng đều ảnh hưởng đến kế hoạch của .

Cho nên, mới tự đến đây kí kết hòa ước.

Độc Cô Dạ hai lời, lập tức mở bản đồ bày mặt, chỉ một ngón tay lên.

Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu cây phong, ánh sắc đỏ rực đến mê hoặc lòng .

Lưu Nguyệt bên cửa sổ bên ngoài, hề đầu .

Vân Triệu, nàng đồng ý với .

Độc Cô Dạ, nàng đối với chút thương hại, cũng chút động tâm.

Hai , thiên hạ của hai , nếu nàng thể quyết định đại cục, nàng tuyệt đối sẽ tranh chấp.

, tam hùng tồn tại, ngươi c.h.ế.t chính là sống.

Điểm , nàng hiểu.

Một núi thể chứa hai hổ, nàng hiểu.

Bởi , nàng chỉ thể lựa chọn Hiên Viên Triệt.

Nhìn cây phong đỏ ngoài cửa sổ, sắc mặt của Lưu Nguyệt thật lạnh nhạt.

Nàng hiểu trong lòng nàng cái gì, nên cái gì.

Thiên hạ của Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu, nhất định nàng giành .

tính mạng của bọn họ, nàng cần.

Gió thu bay lên, tiếng chuyện trong điện khe khẽ vang lên.

Tam hùng liên thủ, Trung Nguyên đồng mưu.

Loading...