Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-12-14 08:10:00
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh âm lạnh như băng vang vọng phía chân trời, tràn đầy sự ngông cuống, tràn đầy sự tự tin, tràn đầy sự ngạo mạn.

“Nữ vương, nữ vương………….”

Gió thu nổi lên lạnh như băng, binh mã Bắc Mục phía Lưu Nguyệt đột nhiên rống lên.

Nữ vương, Lưu Nguyệt chính là nữ vương của bọn họ, ai cần cái ngôi nữ vương Minh Đảo nữa chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng hô mạnh mẽ vang vọng, coi rẻ hết thảy thứ.

Đứng đỉnh núi cao, Độc Cô Dạ và Vân Triệu , đồng thời đầu Lưu Nguyệt.

Khắp thiên hạ, ai cũng hy vọng xa vời trở thành nữ vương Minh Đảo, duy chỉ mắt cần.

Nàng lạ gì, nàng cũng cần.

Sáu thánh Minh Đảo thấy khói nghiên răng nghiến lợi, đồng loạt đầu về phía Âu Dương Vu Phi từ đầu đến giờ vẫn lặng yên bên cạnh Lưu Nguyệt.

“Âu Dương công tử, tiểu chủ nhân từng trở về Minh Đảo, quy củ còn thể tha thứ.

, Người cái gì cũng .

Bản là hôn phu của nữ vương Minh Đảo, tại Người bán Minh Đảo, đối nghịch với bọn ?”

Thương thánh hô to một tiếng, gay gắt vô cùng.

Âu Dương Vu Phi sáu thánh Minh Đảo phía tức giận đến mức cũng khó khăn, khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Các ngươi hiểu, vĩnh viễn các ngươi thể hiểu .”

Lời nhàn nhạt thâm sâu.

Không hiểu? Không rõ?

Sáu thánh Minh Đảo nhất thời mỉa mai.

Phản bội chính là phản bội, còn hiểu, quả thực tức .

Âu Dương Vu Phi thấy vẻ mặt của sáu , trong mắt hiện lên chút chua xót, chậm rãi : “Các ngươi cho rằng phản bội tộc nhân cũng , phản quốc cũng , tội với các ngươi cũng . Minh Đảo là nhà của , là nơi sinh lớn lên.

, hôm nay lựa chọn như , chỉ vì tình cảm nhi nữ thường tình.

Lí do của , các ngươi vĩnh viễn hiểu .

, các ngươi thế nào cũng cả.”

Tiếng nhạt, nhưng mang theo một loại cảm xúc lên lời.

Dứt lời, Âu Dương Vu Phi đầu Lưu Nguyệt, nhẹ giọng : “Xử lý binh sĩ thế nào?”

Không một lời thỉnh cầu buông tha cho sáu thánh Minh Đảo, nhưng thanh âm nhỏ nhẹ, như đang vì bọn mà cầu xin.

, đây cũng là nhà của , là tộc nhân của .

Lưu Nguyệt nghiêng đầu Âu Dương Vu Phi một cái, sớm bảo nên tới đây, nhưng bướng bỉnh tới, cái tên Âu Dương Vu Phi .

Lưu Nguyệt thản nhiên : “Có oán báo oán, thù báo thù.

Lần Cửu thánh Minh Đảo tới Trung Nguyên loạn, với Bắc Mục, với Lưu Nguyệt liên quan.

Bắc Mục xuất binh chỉ là vì trợ giúp.

Xử lý thế nào, tất cả đều do Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc định đoạt!”

Lời lãnh đạm theo gió thu bay lên, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Âu Dương Vu Phi mỉm , gì thêm.

Lưu Nguyệt rõ ràng, sáu thánh Minh Đảo, dù sống c.h.ế.t nàng sẽ quan tâm đến.

Đây là vì quam tâm đến ? Dù quan hệ của bọn chẳng là gì.

Mà binh lính càng cần nhắc đến, chắc chắn là Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu hiểu rõ ý của Lưu Nguyệt, bọn chúng nhất định chết.

Tiếng dứt, sắc mặt sáu thánh Minh Đảo nhất thời xanh mét.

“Giết, giết……….!”

Tiếng của Lưu Nguyệt rơi xuống, bốn bề núi sông tiếng hô g.i.ế.c rung trời.

Binh mã Ngạo Vân quốc cùng binh mã Tuyết Thánh quốc thể kìm chế lửa hận đang sục sôi trong lòng nữa, sát khí bay thẳng lên chín tầng mây.

Lạnh lùng quét mắt xuống tàn binh Minh Đảo phía , ánh mắt Độc Cô Dạ sắc lạnh như băng, hai ngón tay vung lên lệnh.

Thiên Nhai bên cạnh lập tức hô lớn: “Không g.i.ế.c đầu hàng!”

Cùng lúc đó, dây cung lập tức kéo căng, mũi tên sắc nhọn khỏi vỏ.

binh lính tay giương trường cung, nhắm thẳng sáu thánh Minh Đảo.

Bên , Vân Triệu giống như lời nào, chỉ lạnh lùng phất tay.

Binh mã phía lập tức rống to một tiếng, uy nghiêm hiển hách, từng bước từng bước áp sát tàn binh Minh Đảo.

Sát khí vây kín bốn phía.

Như rồng mắc cạn, hổ lạc đồng bằng.

Sáu thánh Minh Đảo giữa thung lũng, quân địch thế tới ồ ạt, tiếng động liếc mắt một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-420.html.]

“Thánh tôn, mau, mau ẩn trong đám ………..”

“Thánh tôn, các mau chạy , cần để ý đến bọn ……….”

“Thánh tôn, , mau …………”

Cận vệ bên sáu thánh Minh Đảo đại quân từ hai phía mạnh mẽ tiến tới, nống vội đến đỏ mắt.

Chín thánh Minh Đảo, một võ công xuất thần nhập hóa.

Lạc trận thế binh mã bao vây, mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng dựa công phu của bọn họ, nhất định thể chạy thoát , nhất định thể.

Đứng giữa thung lũng, sáu thánh Minh Đảo chút nhúc nhích.

Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng Lưu Nguyệt phía , chậm rãi lướt qua Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu.

Chạy ư? Không! Đó là hành động của kẻ nhát gan.

Bọn họ là Cửu thánh Minh Đảo.

Bọn họ là đại tướng quân Minh Đảo.

Lần thua trận thảm hại như , bọn họ thể trở về ? Bọn họ còn thể diện để trở về?

Gió thu xào xạc, trong trẻo mà lạnh lùng.

“Giết………..!”

Binh mã từ bốn phương tám hướng càng lúc càng tới gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Binh mã Minh Đảo lấy tinh thần, chuẩn nghênh chiến.

Trên đầu trời xanh mấy trắng, nhưng nhuộm đẫm ánh hồng.

“Nói lời xằng bậy! Thân là chủ soái, thể bỏ binh của mà bỏ chạy!” Trăm miệng một lời, sáu thánh Minh Đảo lạnh lùng .

Mắt vằn tia máu, lạnh lùng Lưu Nguyệt, sáu thánh Minh Đảo đột nhiên đồng loạt lên một tiếng: “Nữ vương Bắc Mục, ngươi cho rằng như là ngươi thắng ?

Cao thủ chân chính của Bắc Mục còn tay . Sáu bọn điện Diêm Vương nhất định sẽ mở mắt thật kỹ cảnh ngươi thất bại, thật kỹ ngày ngươi trở về Minh Đảo.”

Lời quyết tuyệt vang vọng phía chân trời.

Sáu thánh Minh Đảo đồng thời tay, một kiếm xuyên tim.

“Thánh tôn, thánh tôn…………”

Tiếng hét thê lương phá tan mùa thu tiêu điều, áp đảo hết thảy xơ xác tiêu điều.

‘Phịch!’ Cân vệ của sáu thánh Minh Đảo quỳ gối mặt đất, hướng về phía sáu thánh vẫn đang vững hề ngã xuống nặng nề dập đầu.

“Thánh tôn……….”

Hàng nghìn hàng vạn binh mã khàn giọng gọi.

“Cao thủ chân chính của Minh Đảo? Hừ, sẽ tự lĩnh giáo. Ta cũng tận mắt xem rốt cuộc là ai thắng ai thua.”

Đứng đỉnh núi cao, Lưu Nguyệt lạnh như băng trả lời, đáng tiếc, lúc sáu thánh Minh Đảo thể thấy .

“Hàng chiến?” Ngay trong tiếng lạnh băng , binh mã Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh điên cuồng hét lớn, rung động cả trời cao.

Núi rừng vang dội, thung lũng xanh biếc.

Binh mã Minh Đảo bao vây khắp bốn phía.

Trong Thanh Sơn vang lên từng tiếng hô rời rạc, tiêu điều.

“Hàng…………”

Một tiếng dứt, mang theo bao nhiêu m.á.u và nước mắt, kết thành bao nhiêu nợ nước thù nhà.

“Thắng ! Chúng thắng ……….!”

“Chúng thắng! Thắng …………!”

“Thắng lợi ! Chúng cuối cùng đánh bại bọn họ !”

Nước mắt vui mừng ngừng chảy , hòa trời đất. Bọn họ trải qua quá nhiều bi thương, quá nhiều mất mát. bi thương, mất mát bọn họ mới giành niềm vui hôm nay.

Thắng lợi ! Bọn họ cuối cùng cũng đánh bại kẻ thù xâm lược! Cuối cùng cũng giành thắng lợi!

Dưới trời xanh mênh mông, vô binh lính Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh trong vui mừng.

Đứng đỉnh núi cao, khóe miệng Độc Cô Dạ cũng nhẹ cong lên.

Đột nhiên, đường cong còn tạo thành, Vân Triệu từ đỉnh núi bên cạnh đột nhiên bay vụt tới.

Độc Cô Dạ nhất thời nhướng mày. Lúc còn chuyện gì vội vàng như chứ?

“Hiên Viên Triệt ở đây! Hắn ở đây!” Một bước , Vân Triệu vốn đang vui sướng, thần sắc lúc chuyển sang lo lắng.

Hẹn hợp binh tại nơi , Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ cùng đều ở đây, duy chỉ Hiên Viên Triệt là thấy .

Hắn gì? Rốt cuộc gì?

Độc Cô Dạ cùng đường với Hiên Viên Triệt, vì phát hiện . Lúc Vân Triệu , sắc mặt khỏi bđại biến, xoay nhanh chóng rời .

“Mau, lui binh! Mau………!”

Tiếng rống vang vọng khắp núi, hù dọa vô chim chóc.

Trời vẫn trong xanh, nhưng mặt đất sóng qua sóng tới.

Loading...