Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 455
Cập nhật lúc: 2024-12-15 09:57:31
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi còn là sư , ngươi còn gọi sư ?”
Mắt đỏ vằn như nứt , sắc mặt của Tác tướng xanh mét, Âu Dương Vu Phi mặt, lời dường như rít từ hàm răng đang nghiến chặt.
Một bóng băng , ngăn ở phía cả ngàn chiến thuyền .
Rất khí thế và dáng dấp của kẻ chỉ huy.
Cũng là do quá tức giận, còn để ý tình thế, là như thế nào.
Âu Dương Vu Phi thấy , nhẹ phất phất tay, chiến thuyền phía liền dừng di chuyển, thả neo ngay tại chỗ, yên lặng chờ phân phó.
Đứng thẳng ở đầu mũi thuyền, Âu Dương Vu Phi bất đắc dĩ :“Huynh là sư của , thể gọi như chứ.”
Nghe thấy câu trả lời chút bất đắc dĩ của Âu Dương Vu Phi, sắc mặt Tác tướng đỏ như máu, nổi trận lôi đình hét lớn:“Được lắm, ngươi còn nhớ là sư của ngươi, ngươi nhớ sư phụ ngươi là ai ?
Nói, sư phụ ngươi là ai?”
Câu hỏi cuối cùng như một tiếng sấm nổ vang giữa trung, ẩn ẩn tiếng vọng dứt.
Âu Dương Vu Phi Tác Tương quát hỏi như thế, mặt hiện lên một chút phức tạp.
Chậm rãi nhắm mắt, thần sắc mặt chợt hiện lên một vẻ đau khổ cùng cực.
Rất lâu , Âu Dương Vu Phi mới chậm rãi mở mắt , thanh âm cực nhẹ nhưng rõ ràng :“ Đệ thể quên, sư phụ của là…… Vương tôn Minh Đảo……”
Vương tôn Minh Đảo, vị Vương đương nhiệm của Minh Đảo.
Vừa lời , Vân Triệu nãy giờ vẫn ở phía Âu Dương Vu Phi, cũng can thiệp hành động của , kinh ngạc trừng lớn mắt.
Hắn vẫn Âu Dương Vu Phi tới từ Minh Đảo, cũng lai lịch Âu Dương Vu Phi bình thường, là thuộc đại tộc Minh Đảo , thậm chí là vị hôn phu do mẫu Lưu Nguyệt lựa chọn.
tuyệt đối ngờ tới, sư phụ của , là Vương tôn Minh Đảo, vị Vương hiện tại của Minh Đảo.
Ông trời ơi, mắt Vân Triệu trầm xuống thật sâu.
Ánh mắt phức tạp chăm chú bóng lưng ngạo nghễ đón gió của Âu Dương Vu Phi phía .
Người , rốt cuộc lưng gánh bao nhiêu gánh nặng đây?
Với phận như , lãnh binh tấn công Minh Đảo, chuyện ……
Gió biển thổi phần phật, trời hôm nay vốn cũng lạnh, mà lúc , chợt lạnh đến thấu xương.
Nghe câu trả lời rõ ràng của Âu Dương Vu Phi, Tác Tương liền nhếch môi .
Mắt đỏ hồng, cực kỳ phẫn hận điên cuồng tiếng.
“Được, lắm ! Ngươi còn sư phụ của ngươi là ai. Ngươi còn sư phụ của ngươi chính là Vương tôn của chúng , là Vương Minh Đảo.
Vậy ngươi còn nhớ sư phụ đối đãi với ngươi như thế nào ?
Nói, Người đối đãi với ngươi như thế nào?”
Tiếng rít gào chất vấn vang thấu chân trời, Tác tướng đợi Âu Dương Vu Phi trả lời, lập tức tiếp như trút bộ cơn phẫn hận lên Âu Dương Vu Phi.
“Ba tuổi ngươi Vương cung, vẫn luôn sống ở đấy đến năm mười bảy tuổi.
Mười bốn năm ! Ngươi sống và dần trưởng thành ở mặt sư phụ suốt mười bốn năm.
Sư phụ nuôi dạy ngươi chẳng khác gì con ruột của chính Người.
Từng li từng tí cũng nhờ cậy khác, là Người tự nuôi ngươi khôn lớn.
Dạy võ công cho ngươi, dạy ngươi mưu lược.
Dạy ngươi cầm kỳ thi họa, dạy ngươi cơ quan bày trận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dạy ngươi tất cả những thứ tạp học ngươi thích.
Mặc ngươi tùy tâm sở dục ( theo ý ), mặc ngươi gì thì .
Tự ngươi hãy suy ngẫm cẩn thận cho .
Tất cả trong Minh Đảo đối với ngươi đều nhún nhường ba phần, tất cả đều dung túng ngươi, từng ai ép buộc ngươi chuyện gì.
Từ tới giờ ngươi đến nơi nào liền nơi đó, đảo liền đảo, ở chỗ nào liền ở chỗ đó đến tận mấy tháng, một, hai năm, chơi mới trở về.
Tất cả những thứ , cũng đều giành cho ngươi , để ngươi tùy ý chọn lựa thỏa thích, mới ban cho những khác.
Những đặc quyền đó, là ai cho ngươi ? Là ai?
Sự nâng niu trân trọng từng li từng tí đó, là ai cho ngươi ? Là ai?
Âu Dương Vu Phi, ngươi cho , là ai?”
Tiếng rống to, trong gió lạnh vù vù, cho lòng cũng rung động nhè nhẹ.
Tiếng rống vang vọng phiêu đãng bầu trời, dần dần nhỏ , tan biến trung.
Âu Dương Vu Phi ở bên mạn thuyền, nhúc nhích.
Gió biển thổi tung mái tóc đen dài của , lướt qua hai gò má lạnh như băng của .
Vân Triệu ở phía Âu Dương Vu Phi, như , trong lòng ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn).
Vương tôn Minh Đảo , rõ ràng coi Âu Dương Vu Phi như con ruột của , quý trọng vô cùng.
Âu Dương Vu Phi càng xuất sắc bao nhiêu, Vương tôn Minh Đảo hao phí tâm huyết càng nhiều bấy nhiêu.
Đây thể bản Âu Dương Vu Phi mà suy
Tuy rằng,hiện tại bọn họ đang ở vị thế giống với lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-455.html.]
Hắn cùng Minh Đảo là kẻ thù.
, nếu ở vị trí trung lập mà xem xét, giữa hai Âu Dương Vu Phi và Vương tôn Minh Đảo……
Ài, thật sự là điểm khó .
Vân Triệu chăm chú bóng lưng Âu Dương Vu Phi, cái gì cũng gì, chỉ thản nhiên , tôn trọng lựa chọn của Âu Dương Vu Phi .
“Là sư phụ !” Lời nhẹ nhàng theo miệng Âu Dương Vu Phi phiêu tán .
Thời khắc đó, khuôn mặt giờ vốn đầy vẻ phong lưu, hiện một nụ khổ, trong lòng tràn ngập cảm xúc nhưng thể thành lời, khác hiểu rõ, và cũng thể ý nghĩa của nụ khổ đó.
Vương tôn Minh Đảo đối xử với , , rõ ràng .
Chỉ là…… Chỉ là……
“Được, xem như lương tâm của ngươi còn chó ăn, còn là sư phụ.”
Tác tướng hừ một tiếng lạnh như băng thấu tận xương, ánh mắt tập trung Âu Dương Vu Phi, hàm răng nghiến ken két, chằm chằm vẻ mặt khổ của Âu Dương Vu Phi.
Không hề phẫn nộ mà điên cuồng gào thét, từ đầu đến cuối chỉ từng chữ từng chữ một, nhưng trầm, chậm.
sự ngưng trọng càng lúc càng thêm nặng nề.
“Ngươi Trung Nguyên tìm Nạp Lan Lưu Nguyệt, sư phụ , nhưng hề ngăn cản ngươi.
Ngươi giúp đỡ Nạp Lan Lưu Nguyệt, kẻ dòng tộc là ai, tổ tông là ai, sư phụ , nhưng vẫn hề ngăn cản ngươi.
Ngươi công khai chống đối Minh Đảo, chỉ giở một chút thủ đoạn vặt vãnh giúp đỡ kẻ thù, cứu của phe , nhưng sư phụ, sự chất vấn và tranh cãi của , một tiếng xử quyết lấy mạng của ngươi cũng phát .
Âu Dương Vu Phi, khác thể rõ ràng, nhưng ngươi hẳn hiểu rõ.
Muốn giải quyết ngươi, Minh Đảo tìm , ai gì ngươi.
là, , hề một mệnh lệnh nào.
Từ Tam Vương, Lục Tôn, Cửu Thánh Minh Đảo chết, một ai nhận mệnh lệnh xử quyết ngươi.
Âu Dương Vu Phi, sư phụ nuông chiều ngươi như thế, ngươi báo đáp như , ngươi báo đáp Người như .”
Thanh âm thực trầm, so với đêm tối còn trầm và lạnh lẽo hơn.
Nhìn thẳng hai mắt Âu Dương Vu Phi, khuôn mặt kiên cường của Tác tướng trở nên lãnh khốc:
“Lần , Nạp Lan Lưu Nguyệt dẫn binh đến xâm phạm, ngươi xuất hiện trong hàng ngũ của nàng.
Điểm , sư phụ cùng sư đều cùng cảm thấy chút vui mừng.
Ngươi cho dù điên đảo vì nữ nhân , ở ngoài sáng trong tối ( mặt và âm thầm) liên tục giúp đỡ nàng, nhưng mà ngươi vẫn mất gốc, quên nơi mới là nhà của ngươi.
thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, chúng sai lầm , chúng sai lầm !”
Rít gào một tiếng, năm chữ ‘chúng sai lầm ’ , như sấm rền ngày đông, phá nát lòng , tuyệt lưu một chút đường sống.
Hai mắt trong nháy mắt biến đỏ, Tác tướng căm hận Âu Dương Vu Phi, hai hàm răng nghiến chặt đến mức như mài mòn .
“Chúng sai lầm , ngươi thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, tự lãnh binh tấn công, dẫn kẻ thù xâm nhập tuyến đường biển bí mật mà ngay cả tộc nhân của chúng cũng hề , dùng kinh nghiệm hải chiến sư phụ dạy ngươi để đánh chiếm lãnh thổ của Người.
Ngươi dẫn kẻ thù đến đánh nhà của , đến đánh , tỷ , cha , của ngươi, đến đánh sư phụ của ngươi.
Âu Dương Vu Phi, ngươi là tên bằng cầm thú, ngươi là tên súc sinh vong ân phụ nghĩa.”
Những tiếng gào thét mang theo bao nhiêu hận, cũng mang thưo bấy nhiêu sự chua xót cùng thất vọng.
Lời kích động, cùng với sự đau đớn trong lòng, tung bay ở phía chân trời, phảng phất khắp vùng biển.
Phía , chiến thuyền Minh Đảo nhanh tiến đây.
Màu thuyền đen cùng trận thế quen thuộc , giờ đây đột nhiên trở nên thật chói mắt.
Chói mắt đến mức cho tâm túy thần thương (lòng say tinh thần bi thương).
Lẳng lặng mà đến, tiếng kèn vang lên mạnh mẽ, cũng tiếng la kinh động cuồng liệt.
Vô cùng tĩnh lặng, vô cùng tĩnh mịch.
Tràn ngập bi thương cùng thất vọng, đều vô cùng thất vọng về kẻ từng là đứa con cưng của Minh Đảo .
Ánh mặt trời phía chân trời chiếu tới, bao phủ cả Âu Dương Vu Phi.
Bạch y sáng rọi, phiên phiêu xuất trần.
Vân Triệu lưng Âu Dương Vu Phi.
Thân ảnh thẳng tắp vẫn cứ tiếp tục thẳng như .
Chẳng qua là, ở vị trí của , thấy rõ ràng năm ngón tay Âu Dương Vu Phi nắm chặt mạn thuyền, bóp thật mạnh.
Bề mặt gỗ gần như tay đ.â.m thủng vài lỗ lớn.
mà, Âu Dương Vu Phi hề phát hiện .
Thầm thở dài một tiếng, Âu Dương Vu Phi, (Vân Triệu) từng hiểu , cũng bao giờ đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ…… Có lẽ……
Gió biển vù vù thổi qua, lạnh nhè nhẹ thấu tận xương tủy, lạnh lẽo như băng.
Không một tiếng động, hề phát bất cứ một tiếng động nào.
Âu Dương Vu Phi cứ lẳng lặng sừng sững ở đầu thuyền như , đáp lời, hề phản bác.
Thừa nhận, cứ thừa nhận như .
Không bất cứ lời biện hộ nào, cũng bất kỳ lời giải thích nào, cứ như mà thừa nhận chuyện.