Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 456

Cập nhật lúc: 2024-12-15 09:57:32
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thừa nhận lòng lang sói, thừa nhận vong ân phụ nghĩa.

Gió nhẹ thổi qua, từng sợi tóc đen cũng cuốn tung bay phất phơ.

Gương mặt Âu Dương Vu Phi ánh nắng chiếu rọi, vẫn phong lưu như , điều vẻ đau khổ ẩn sâu trong đáy mắt, ai thấy , cũng một ai hiểu .

Hai quân lẳng lặng đối mặt.

So với cảnh binh tướng lao c.h.é.m giết, còn cho khổ sở hơn.

Nhìn Âu Dương Vu Phi cứ im lặng thừa nhận như , ngay cả một câu cũng phản bác.

Tác tướng phẫn nộ đến mức đem hết khí huyết trong phun ngoài.

Kiếm sắt mạnh mẽ c.h.é.m , Tác tướng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Âu Dương Vu Phi tức giận :“Tên phản đồ! Tên súc sinh nhà ngươi!

Con nó, ngươi vì một nữ nhân, vì một nữ nhân gả cho khác mà chỉ huy quân tướng đánh gia đình của chính .

Ngươi rốt cuộc là ma quỷ ám ảnh thế nào? Ngươi rốt cuộc yêu pháp gì mê hoặc?

Âu Dương Vu Phi, từ nhỏ ngươi lớn lên, ngươi là dạng gì, sư hiểu rõ ràng.

Ngươi cho , chuyện rốt cuộc là vì cái gì?

Ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì?

Ngươi đang bức h.i.ế.p ? Có địch nhân nắm nhược điểm gì ?

Ngươi cho , .”

Tiếng rống giận đầy thương tâm vang lên khắp biển rộng.

Đau lòng, vô cùng đau lòng.

Theo câu hỏi của Tác tướng, các tướng sĩ trọng yếu của Minh Đảo ở chiến thuyền đang tiến đến gần phía , cũng đều dựng lỗ tai lên.

Bọn họ tin, bọn họ hầu như ai tin vương tử điện hạ mà bọn họ kính trọng – Âu Dương Vu Phi, phản bội bọn họ, dẫn kẻ địch đến tấn công bọn họ.

Nhất định là ẩn tình, nhất định .

Từng đợt sóng âm thanh cuồn cuộn nhảy múa mặt biển, khiến lòng cũng xót xa.

Năm ngón tay chậm rãi từ mạn thuyền nâng lên, để lộ phần gỗ phía nội lực cường đại chấn vỡ thành từng mảnh.

Âu Dương Vu Phi vẻ mặt phẫn nộ ẩn chứa đau lòng của Tác tướng, ngửa đầu hít một thật sâu.

Hướng về phía phất phất tay.

Giống như hạ một quyết tâm nào đó.

Vân Triệu thấy cảnh , nhướng nhướng mi, nhưng ngăn cản mệnh lệnh của Âu Dương Vu Phi.

Để mặc cấp tuân lệnh, chấp hành nhanh.

Giữa biển xanh trời xanh, mặt biển hai quân đang đối chọi .

Âu Dương Vu Phi từ chủ chiến thuyền Thiên Thần chậm rãi bước xuống thuyền nhỏ kế bên, về phía boong tàu nhô giữa biển xanh ngát.

Âu Dương Vu Phi xoay , cứ lặng lẽ một về phía boong tàu như thế.

Phía , Tác tướng hành động của Âu Dương Vu Phi, trong mắt hiện lên một chút kỳ vọng.

Có lẽ, Âu Dương Vu Phi thật sự nỗi khổ tâm thể .

Ánh hào quang chói mắt, nhưng chút độ ấm nào.

Một bạch y, boong tàu vươn giữa biển, Âu Dương Vu Phi ở nơi , ánh mắt đảo qua chiến thuyền Minh Đảo ở phía đang yên lặng quan sát hành động của , cuối cùng tập trung Tác tướng, thoáng qua thật sâu.

Tay áo bào vung lên, một tay kéo vạt áo phía , “phịch” một tiếng, Âu Dương Vu Phi hướng về phía Minh Đảo mà quỳ xuống.

Tại đây, giữa ngàn vạn ánh mắt.

Tác tướng thấy , tâm lập tức nhảy dựng lên, mặt trầm xuống.

Ngẩng đầu, quỳ xuống, Âu Dương Vu Phi hướng tới phía đảo chủ của Minh Đảo cung kính dập đầu ba cái.

Không, pha lẫn một tia cảm xúc khác thường nào, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt qua mảnh tĩnh lặng.

“Ta, Âu Dương Vu Phi phản bội Minh Đảo, chuyện liên quan tới bất cứ nào, là chính bản Âu Dương Vu Phi tự quyết định.

Nay, tuyên bố với trong thiên hạ, Âu Dương Vu Phi là kẻ vong ân phụ nghĩa, bằng heo chó, phản bội tổ tông, phản bội sư tôn phản bội tất cả, là phản đồ của Minh Đảo.

Sau cái dập đầu , bộ chuyện cũ xem như kết thúc tại đây.

Từ nay về , Âu Dương Vu Phi cùng Minh Đảo, là địch bằng hữu, ngươi chết, chính là vong.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng theo gió biển bay lên, vang vọng khắp bầu trời Minh Đảo.

Quyết tuyệt như , bất hối như .

Làm cho kinh hồn táng đảm (lòng run sợ), cho tâm đau thần thương.

Tiếng của Âu Dương Vu Phi dứt, một nữa hướng tới Vương cung của đảo chủ Minh Đảo, cung kính khấu đầu ba cái.

Nhấc dậy, tay áo bào vung lên, rốt cuộc cũng liếc mắt Tác tướng và tướng sĩ Minh Đảo một cái.

Tấm lưng vô cùng cao ngạo, vô cùng cứng cỏi, mà cũng thật đau đớn cô độc.

“Âu Dương Vu Phi……”

Tiếng rống to đầy phẫn nộ xuyên qua gian, Tác tướng phẫn nộ đến cực hạn.

Từng bước bước lên thuyền chủ chiến Thiên Thần, tới khi đến chỗ binh sĩ Minh Đảo cùng Thiên Thần đều thấy , thở của Âu Dương Vu Phi liền buông lỏng.

Đột nhiên chân mềm nhũn, đầu gối run lên, đổ xuống phía .

Âu Dương Vu Phi cả kinh, còn kịp phản ứng, một đôi tay nâng dậy.

Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu , nhưng đó là tay Vân Triệu.

Vân Triệu Âu Dương Vu Phi mắt, hình thẳng tắp, vẻ mặt vẫn như .

Chẳng qua là, tâm tình kích động đến mức nào, mới thể khiến cho kẻ dù núi Thái Sơn sập ở mắt cũng mảy may d.a.o động như Âu Dương Vu Phi chân vững, cả đều run lên thế .

Người …… Người rốt cuộc là vì cái gì chứ ?

Tuyên bố quyết tuyệt như ngay giữa lúc hai quân đang đối đầu như thế.

Sau , bất kể là Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt diệt Minh Đảo , Âu Dương Vu Phi cũng là phản đồ.

Vĩnh viễn là một tên phản đồ.

Tội danh như , dù cả đời cố gắng thế nào cũng thể tẩy sạch .

Dù cho về dành công trạng tuyệt đỉnh, tội danh cũng sẽ là một vết thương trí mạng.

“Vì ?” Vân Triệu trong nháy mắt hoảng hốt.

Âu Dương Vu Phi vì Lưu Nguyệt mà phản bội Minh Đảo.

Chỉ bằng giao tình bằng hữu, đủ để phản bội một thứ từng là tất cả của bản .

Khoanh tay cùng phản bội là hai loại gánh nặng, hai khái niệm khác .

Người rốt cuộc là vì cái gì mà đến bước ?

Âu Dương Vu Phi tựa tay Vân Triệu vững , nhưng vẻ đau đớn đến tận xương tủy cùng sự xót xa trong nháy mắt hiện lên mặt, chợt lóe lên biến mất.

Sau đó, từ đầu đến chân vẫn như ngày xưa, luôn bình thản thèm để tâm bất cứ chuyện gì.

Nghe Vân Triệu hỏi như thế, Âu Dương Vu Phi nhạt :“Bởi vì các ngươi là kẻ ngốc, , đánh bại Minh Đảo nổi .”

Nói xong, phất phất tay với Vân Triệu :“Tiến công .”

Dứt lời, xoay , đẩy tay Vân Triệu , về phía khoang thuyền.

Vân đạm phong khinh như thế.

(Vân đạm phong khinh : nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi ; chỉ tính cách màng đến chuyện gì).

bước chân thật nặng, nặng nề như đang đạp mũi đao.

Vân Triệu chăm chú bóng lưng của Âu Dương Vu Phi, đó đang gồng lấy bao nhiêu gánh nặng, đang chịu đựng bao nhiêu bêu danh nguyền rủa, là vì cái gì…… Vì ……

Không gì, than nhẹ, Vân Triệu truy vấn.

Đến lúc hỏi, đến lúc , tự nhiên sẽ .

Gió lạnh mưa bay đầy trời, rõ ràng mang theo sự mát mẻ của mùa thu .

thổi tới , lạnh thấu tận xương như .

“Tấn công……” Mệnh lệng lãnh khốc vang khắp chân trời.

Hai bên Thiên Thần cùng Minh Đảo tại nơi giương cung bạt kiếm đối đầu.

Trời, vẫn xanh như .

Biển, vẫn sâu như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-456.html.]

, giống như xưa nữa .

Gió chợt nổi lên, thổi tan sự tĩnh lặng của mặt nước.

Trong lúc Âu Dương Vu Phi và Minh Đảo giao chiến quyết liệt, ở một nơi khác, Tiêu thái hậu cũng giao chiến với Trầm tướng đảo Thiên Vũ.

Gió thu nhè nhẹ, sóng lớn dâng lên.

Đảo Thiên Vũ, bằng phẳng giống đảo Hỏa Diễm, cũng dòng nước xoáy đá ngầm như đảo Thủy Sinh.

Đảo Thượng Vũ, là một mê đảo (mê cung).

Quanh năm sương mù bộ xung quanh đảo.

Màu trắng nhè nhẹ uốn lượn một phương trời, bao bọc bộ đảo Thiên Vũ ở bên trong. Từ xa , nhận nơi tồn tại một hải đảo.

Sương mù bay lên, làn sương trắng nhè nhẹ tung bay.

Đảo Thiên Vũ bên trong thoáng ẩn thoáng hiện.

Quang cảnh ẩn hiện , xa xa thật giống như một tòa đảo bất cứ lúc nào đều thể đổi vị trí và cách.

Làm cho đoán , cũng rõ.

Tuy nhiên, một hòn đảo bí ẩn, đối với ngoài mà là mật địa tuyệt đối, ai dám liễu lĩnh xâm phạm.

đối với Tiêu thái hậu, đây chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.

Sương mù dù mỏng manh dày đặc tạo bất cứ tác dụng gì, một chút cũng ngăn cản nàng .

Phóng hỏa thiêu Đông hải, buộc chiến thuyền của đảo Thượng Vũ lui về duyên hải Thiên Vũ.

Tiêu thái hậu trực tiếp huy quân, xuyên qua sương mù, trực tiếp đuổi theo .

Vượt chông gai, hướng về phía địch.

Chưa đến bình minh, Tiêu thái hậu lãnh đạo chiến thuyền Thiên Thần, tại vùng duyên hải Thiên Vũ giao tranh với một trong ba đại hải tướng Minh Đảo, Trầm tướng.

Màn sương phía nhè nhẹ lan đến, bộ trời đất nơi , chỉ hai bên binh mã Thiên Thần cùng Minh Đảo đối đầu.

Vẻ mặt Trầm tướng lạnh như băng Tiêu thái hậu vững vàng chiến thuyền Thiên Thần, lạnh lùng mở miệng : “Liên Khinh.”

Tiêu thái hậu Trầm tướng, khí thế thua kém chút nào, :“Trầm tướng.”

Trên mặt biển, hai đại chủ tướng đối đầu.

Binh mã tập kết phía vũ khí tuốt khỏi vỏ, chỉ chờ một tiếng lệnh, bạt quân mà lên.

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tiêu thái hậu, Trầm tướng còn kịp mở miệng, Tiêu thái hậu vô cùng lãnh khốc trực tiếp mở miệng .

“Không cần với bản cung thế nào gọi là phản bội, kẻ nào là phản đồ, bản cung .

Hôm nay, bản cung chính là Thái hậu Bắc Mục, bất kỳ quan hệ nào với Minh Đảo của ngươi, mà chỉ mối hận g.i.ế.c chồng, mối thù hủy dung.

Hôm nay Bắc Mục sẽ đối đầu với Minh Đảo các ngươi, quyết đội trời chung.”.

Lời lạnh như băng, thiết huyết vô tình, tràn đầy sự phẫn nộ vang lên trong nắng sớm.

Mang theo sự xơ xác tiêu điều tuyệt đối.

Tuy rằng nàng cũng là sinh trong thế gia Minh Đảo. (thế gia : gia đình quan)

, hề đối xử như Âu Dương Vu Phi.

Lúc cùng Minh Đảo đối đầu, trong lòng nàng chỉ hận, hổ thẹn, chỉ thù, yêu.

Trầm tướng những lời Tiêu thái hậu , trong mắt chợt hiện lên một tia sáng lạnh.

Cực kỳ lạnh lùng, chậm rãi vỗ tay một cái, phía lập tức đưa lên một .

Hào hoa phong nhã, một nho nhã, qua gần đến ba mươi tuổi, thở ôn nhuận, là một nam tử ôn hòa nho nhã.

Vẻ mặt Tiêu thái hậu tràn đầy bi phẫn, thấy nam tử phía Trầm tướng đẩy , khỏi sửng sốt.

Thù hận trong mắt khẽ trầm xuống.

“Liên Khinh.” Nam tử chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tiêu thái hậu, trong mắt lập tức ánh lên vẻ đau thương cùng hi vọng.

Giống như trải qua ngàn năm, rốt cục cũng đợi cho đến ngày gặp .

Tình ý trong mắt nồng đậm, cho dù cái c.h.ế.t áp bức, cũng ngừng dâng trào mãnh liệt.

Tiếng gọi nhẹ nhàng xen lẫn sự dịu dàng thể nào rõ.

Tại đây, trong gió thu lạnh thấu xương, chợt dâng lên sự ấm áp giải thích .

“Vô Trần.” Tiêu thái hậu nhẹ nhàng nỉ non gọi một tiếng, nhỏ đến nỗi cho gần như thấy.

“Nàng sống ….. ?” Nhìn thấy trong phút chốc nơi đáy mắt Tiêu thái hậu hiện lên vẻ dịu dàng, , khóe môi nam tử tên Vô Trần khẽ mấp máy.

Lời còn hỏi xong, liền nuốt , mặt hiện lên một nụ khổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu sống , Liên Khinh còn thể hận Minh Đảo thế ? Hôm nay dẫn quân tấn công Minh Đảo ?

Câu hỏi còn hỏi nữa ?

Nuốt câu định hỏi xuống sâu yết hầu, chỉ còn ánh mắt tràn đầy đau thương, chăm chú Tiêu thái hậu.

Giống như đem âm dung tiếu mạo (giọng và dáng điệu) suốt bao năm thấy của nàng khắc thật sâu trong đầu.

Không hề mở miệng, hề chuyện.

Chỉ nàng chăm chú, nàng đắm đuối.

Không khí tĩnh lặng lập tức bao trùm khắp nơi đây.

Giống như cả thế giới đều dừng tại thời khắc .

“Âu Dương Vô Trần vẫn lập gia đình.” Tiếng lạnh lùng chợt vang lên phá tan đầu khí tĩnh lặng , Trầm tướng Tiêu thái đang chăm chú Vô Trần, trầm giọng .

Tiêu thái hậu lời , đôi mắt tràn đầy vẻ thù hận chợt hiện lên một tia áy náy.

Âu Dương Vô Trần, vị hôn phu của nàng, thanh mai trúc mã của nàng.

Năm đó, khi nàng rời Minh Đảo, từng đợi nàng chơi trở về, bọn họ sẽ thành .

mà, thật ngờ, ngày nàng trở về, chính là ngày hôm nay.

Tình cảm thanh mai trúc mã, nồng nàn như tình yêu từ cái đầu tiên mà là yêu say đắm trọn một đời.

Nàng phụ Âu Dương Vô Trần.

Có điều, ngờ nhiều năm như mà Vô Trần vẫn lập gia đình.

Rõ ràng nàng gả cho Bắc Mục vương.

Rõ ràng nàng đoạn tuyệt với Minh Đảo, kiếp chỉ là kẻ thù.

Lại còn……

Một câu của Vô Trần chỉ gợi lên trong lòng nàng sự áy náy.

Tiêu thái hậu cảm thấy hổ thẹn trong lòng, càng cảm thấy thương tình.

Đời nàng thẹn với Minh Đảo, thẹn với Bắc Mục, thẹn với Bắc Mục vương, trượng phu của nàng, sinh củaGia Luật Hồng.

thẹn với mắt , thẹn với Âu Dương Vô Trần.

Âu Dương Vô Trần yêu nàng, cưng chiều nàng, bao che cho nàng……

Kiếp , nàng lấy gì đền đáp đây?

“Không , đừng lo lắng, chỉ cần nàng sống …… là ……”

Nhìn Tiêu thái hậu cúi đầu , khóe miệng Âu Dương Vô Trần nở nụ dịu dàng như .

vẻ dịu dàng lúc như một lưỡi dao.

Vẻ thâm tình thể giấu trong ánh mắt khiến trái tim đau đớn.

“Ngươi bỏ rơi , bây giờ vì một nam nhân khác mà tấn công nhà của ! Liên Khinh, giỏi cho một Liên Khinh.”

Trầm tướng khoanh tay ngực, lạnh lùng Tiêu thái hậu.

Lời bình thản như đao, như kiếm, đ.â.m thẳng trái tim nàng.

Sắc bén hơn bất kỳ sự công kích nào.

Hiệu quả hơn bất kỳ trận thế nào.

Cả Tiêu thái hậu run lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.

Nhìn Tiêu thái hậu run rẩy, Âu Dương Vô Trần nhẹ nhàng thở dài một .

Hắn thể đành lòng khiến cho nữ nhân yêu vì mà khó xử ? Hắn thể đành lòng ……

“Liên Khinh, nàng gì thì cứ đừng để ý tới…… A……”

“Vô Trần!”

Loading...