Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 462

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:00:50
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tới đây, để cho dựa một chút.”

Cảm giác Lưu Nguyệt vẫn nhúc nhích, chất vấn và kháng cự lời của , Âu Dương Vu Phi thở dài một tiếng nhẹ gần như thể thấy, chậm rãi .

Tiếng nhẹ, nhưng khiến cho khác thể coi như gì.

Giống như, là sự mệt mỏi từ sâu trong tâm hồn phát .

Lưu Nguyệt cắn răng chậm rãi tới, phía Âu Dương Vu Phi…

Nàng cách nào cự tuyệt Âu Dương Vu Phi như .

Đứng phía Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt dùng bả vai đỡ lấy lưng Âu Dương Vu Phi.

Cùng lúc , Hiên Viên Triệt cũng tiến lên một bước, ở phía Âu Dương Vu Phi.

Song, Âu Dương Vu Phi chẳng qua chỉ đụng nhẹ bọn họ một cái, liền thẳng .

Cao ngạo như , kiên cường bất khuất như .

Một phong lưu như .

“Âu Dương Vu Phi, cho ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, hoặc là đầu hàng, tùy Minh Đảo thẩm phán;

Hoặc là, bởi vì ngươi phản bội, g.i.ế.c hết tam tộc.”

Thanh âm lạnh như băng phá vỡ trung, tung bay cùng biển xanh.

Vân tướng Âu Dương Vu Phi vẫn tự nhiên, mắt điếc tai ngơ trong khi vô đang chửi rủa, lời vô cùng lãnh khốc.

Sát khí lạnh băng, lan tỏa cả trung.

Hai mắt Lưu Nguyệt nhíu , vung áo bào định lên tiếng.

Dám uy h.i.ế.p Âu Dương Vu Phi, dám diệt gia tộc của .

Chỉ cần Minh Đảo dám , nàng nhân thể phá hủy luôn cả Minh Đảo.

Song, Âu Dương Vu Phi nàng lúc nhẹ nhàng dựa nàng một chút, ý bảo nàng nên mở miệng.

Lưu Nguyệt nhất thời trừng hai mắt, hung hăng lưng Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi rốt cục gì?

Hắn rốt cục nghĩ thế nào?

Tức giận và lo lắng trong lòng thể hiện ngoài, Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giơ tay nhéo tay nàng.

Âu Dương Vu Phi thì cứ để cho .

Âu Dương Vu Phi cho tới bây giờ, chính là tự gánh vách chuyện.

Lưu Nguyệt hiểu ý của Hiên Viên Triệt, mày nhíu , nhưng gì.

Đứng thuyền chủ của Thiên Thần, Âu Dương Vu Phi chau mày , như khuôn mặt lạnh băng của Vân tướng.

Cười : “Vân tướng, vẫn cho rằng ngươi mặc dù thông minh, nhưng cũng đần, hôm nay hỏi những lời ngu ngốc như .

Ta phản bội .

Ngươi cho là lúc còn sẽ đầu , để tùy ý Minh Đảo phán xét ?”

Giọng thanh tĩnh, mang theo một chút ý , cho như tắm gió xuân.

Chỉ là, nội dung lời thật tàn nhẫn, thanh âm giống như tắm gió xuân, đối nghịch khiến cho lạnh lẽo tâm can.

Lời , Âu Dương Vu Phi đợi Vân tướng truy hỏi, liền phất quạt giấy trong tay.

Nói tiếp: “Tính hình bây giờ ngươi cũng thấy.

Họ hàng thích tam tộc Âu Dương, một nào ủng hộ .

Đã như cần gì hi sinh chính , cứu khác.

Ngươi nên , cho tới bây giờ con của kẻ hi sinh chính để cứu khác.

Con a, cho tới bây giờ chỉ lo cho thôi.”

Lời chầm chậm , Âu Dương Vu Phi vẫn ung dung Vân tướng.

Sự châm chọc trong mắt và vẻ mặt như , rõ ràng như rơi trong mắt .

Không cha của , tỷ , bất cứ nhà Âu Dương nào, trong mắt Âu Dương Vu Phi hề bọn họ.

Dễ dàng buông mấy câu, đẩy cả tộc Âu Dương rơi địa ngục.

“Âu Dương Vu Phi…”

“Phi nhi, ngươi… ngươi…”

“…”

Khiếp sợ và tuyệt vọng, cùng với sự nản lòng, tâm tình rối rắm đều thoáng hiện vẻ mặt của tất cả gia tộc Âu Dương.

Những lời so với việc công khai phản trong thời gian ngắn lúc còn nghiêm trọng và chấn động hơn.

Phản quân vương của là bất trung.

Ruồng bỏ đồng liêu của là bất nghĩa.

Khi sư diệt tổ, là bất hiếu.

Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như , quả thực là đầu thiên hạ vạn ác.

Mặt biển một mảnh im lặng, chỉ tiếng sóng vỗ là mãnh liệt như cũ.

Mọi dùng ánh mắt khinh miệt và chán ghét về phía Âu Dương Vu Phi đang mỉm như cũ.

Không chỉ Minh Đảo, thậm chí còn cả những binh sĩ Thiên Thần bên cạnh.

Người vong ơn phụ nghĩa, khi sư diệt tổ như , thật đáng hổ.

Gió thu tung bay, sắc mặt biển đều lạnh lẽo, chỉ Âu Dương Vu Phi vẫn ung dung mỉm như cũ.

“Vu Phi.” Lưu Nguyệt phía Âu Dương Vu Phi nhíu mày thật chặt.

Vươn tay, cho Âu Dương Vu Phi phản kháng, nắm tay thật chặt.

Tại để cho bản tới mức chứ?

Tại

Không tránh thoát cái nắm tay thật chặt của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi thể gì khác hơn là ghé mắt qua Hiên Viên Triệt.

Ý bảo, kéo nàng .

Song, Hiên Viên Triệt một cái thật sâu, môi khẽ nhúc nhích.

“Ta từ đến nay rằng, ngươi thể vì quan tâm, tự bẻ gãy răng nanh và m.á.u thịt của , chịu đựng nuốt xuống đến mức .”

(răng nanh: ý chỉ hình tượng, nhân phẩm, sức mạnh…những thứ khiến bản tự hào quý trọng.)

Lời tựa như tiếng thở dài phảng phất bên tai Âu Dương Vu Phi.

Đó là Hiên Viên Triệt truyền mật âm, chỉ hai bọn họ thấy.

Âu Dương Vu Phi , Hiên Viên Triệt một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-462.html.]

Người vẫn hiểu , hiểu cách của , càng hiểu sách lược của .

Quay đầu liếc mắt với Âu Dương Vu Phi một cái, Hiên Viên Triệt tiến lên một bước, cùng đó.

Vai cùng vai, tay liền tay.

Giống như một loại tuyên bố tiếng động, hướng đến binh sĩ Thiên Thần thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối, và tuyệt đối cho bất cứ nào xem thường uy nghiêm của .

Binh sĩ Thiên Thần thấy Đế vương của im lặng ủng hộ, lập tức liền cúi đầu, dám lung tung.

Âu Dương Vu Phi thấy thoát khỏi Lưu Nguyệt, cũng cần đẩy Lưu Nguyệt nữa.

Nụ tự nhiên khuôn mặt, đợi Vân tướng bất kỳ phản ứng nào, vung tay lên, hô to: “Tấn công.”

Trong khắc, tiếng kèn vang lên, kinh sợ cả vùng biển.

Tất cả thuyền chiến Thiên Thần dừng , tiếng kèn vang lên, khởi hành.

Thuyền chiến Thiên Thần đồng loạt xuất phát.

Không bận tâm đến gia tộc Âu Dương, Âu Dương Vu Phi thậm chí còn bọn họ khẽ.

Ánh mắt tránh né, giống như hề để ý.

Cứ đối mặt trực diện với những tiêu diệt như , dù đó là cha , tỷ , và … tất cả trong tộc.

“Vân tướng, chúng … Giết…”

Phó tướng đến truyền lệnh thấy khỏi trầm giọng .

Vân tướng thấy Âu Dương Vu Phi một chút cũng để ý, trong mắt là vẻ lạnh như băng từng : “ Thay đổi , thật sự đổi .”

Phó tướng bên cạnh dám tiếp, đổi là ai, ai cũng hiểu .

Sau khi nhẹ nhàng nhỏ, ánh mắt Vân tướng trầm xuống, phẫn nộ quát: “Giết, g.i.ế.c cái gì, thấy tên phản đồ đó một chút cũng để ý đến họ .

Không tác dụng khống chế, g.i.ế.c cái gì.

Huống chi, đó là gia tộc Âu Dương, ngươi g.i.ế.c là g.i.ế.c .”

Liên tiếp rống giận, quát mắng phó tướng kiến nghị g.i.ế.c cả thị tộc Âu Dương, cho cũng dám ngẩng đầu.

“Tiến lên, chuẩn tấn công.”

Không cách nào khống chế Âu Dương Vu Phi, chỉ thể lấy đá chọi đá.

Kèn lệnh phá , đội thuyền chiến nhỏ lập tức bắt đầu rút lui, thuyền chiến Minh Đảo tiến lên.

Xuyên qua sóng biếc, thuyền chiến chở đầy nhà của Âu Dương Vu Phi g.i.ế.c mà rút lui về , Lưu Nguyệt mới tỉnh ngộ.

Không khỏi hung hăng ngắt tay Âu Dương Vu Phi một cái.

Cái tên , dùng khổ nhục kế.

Chỉ là , nào trong gia tộc Âu Dương thể cảm thông cho nữa.

Âu Dương Vu Phi, tự tay , biến bản thành kẻ cô độc nhà để về .

Cảm giác Lưu Nguyệt đang nắm chặt, Âu Dương Vu Phi đầu thoáng qua Lưu Nguyệt đang chằm chằm, liền nhẹ : “Có thấy thuận mắt , ngại nàng bỏ Hiên Viên Triệt theo nha.”

Lưu Nguyệt khỏi trợn mắt : “Cái tên …”

“Hay lắm, quả nhiên Tả hộ pháp dự đoán sai, gia tộc Âu Dương thể khống chế Âu Dương Vu Phi.”

Lưu Nguyệt mới mở miệng , đột nhiên một tiếng khen ngợi lạnh như băng từ phía Minh Đảo truyền đến.

Giữa tiếng kèn lệnh vang dội, truyền đến rõ ràng.

Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy lập tức sang.

Chỉ thấy một giống như chuồn chuồn đạp nước (nhẹ nhàng, hời hợt), đạp thuyền chiến Minh Đảo như một con chim đại bàng vỗ cánh bay đến.

“Vô tướng Kim Cương.” Âu Dương Vu Phi nhíu mày.

Không đợi mấy Lưu Nguyệt hỏi gì, tên Vô Tướng Kim Cương gì đó, vượt biển bay đến, mặt chỗ hai quân đối đầu với .

“Gia tộc Âu Dương Âu Dương Vu Phi, Nạp Lan Thủy Nạp Lan Lưu Nguyệt .” Mặt biển sóng gợn lăn tăn, lóe sáng, khiến thấy rõ diện mạo của .

nội dung trong lời lạnh như băng kinh sợ tứ phương.

“Nạp Lan Thủy, thì phóng túng để cho con gái bậy, tự tiện xông cung cấm.

Hai tội đều đáng phạt, đưa nhốt Hình nhai (nơi chịu hình phạt) trong Cấm cung.”

Không đợi Lưu Nguyệt mở miệng, mới đến lạnh lùng một câu.

Lời dứt, hình Âu Dương Vu Phi run lên, hai con ngươi ánh lên sự giận dữ và lạnh lẽo.

Vung tay lên, thuyền chiến đang tới lập tức ngừng .

“Sao ? Chỗ đó ghê gớm ?” Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu Âu Dương Vu Phi.

“Hình nhai Cấm cung, từng nào còn sống ngoài cả, cực hình nơi đó…”

Âu Dương Vu Phi còn hết, nhưng ý nghĩa rõ ràng.

Lưu Nguyệt nhất thời chậm rãi nheo mắt .

Nạp Lan Thủy, mặc dù ruột nàng.

ruột của thể .

Loại m.á.u mủ tình thâm , rõ ràng khắc sâu thể .

Khiến cho nàng thể bỏ qua , càng thể tránh né.

Hiện tại chỉ là thấy nàng bắt cái hình nhai gì đó, cực hình gì đó.

Trong tâm bắt đầu từng đợt quặn đau.

Minh Đảo dùng thị tộc Âu Dương nhưng Âu Dương Vu Phi, bây giờ dùng Nạp Lan Thủy để khống chế nàng.

Không gì, nhưng là một cổ sát khí vững chắc, bắt đầu ngưng kết xung quanh Lưu Nguyệt.

Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống.

Dường như cảm nhận sát khí bén nhọn của Lưu Nguyệt.

, tên Vô Tướng Kim Cương công lực thế nào, hoặc nguyên nhân gì mà thể vững biển, lạnh lùng quét mắt qua chỗ .

Thanh âm lạnh băng vang dội khắp nơi.

“Nạp Lan Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Liên Khinh, ba các ngươi cho rõ đây.

Lần các ngươi tệ.

Tam đại đảo phụ cũng các ngươi, đánh tiếp tục, chẳng qua cũng chỉ là thua mà thôi.

Minh Đảo là nơi thắng thì kiêu ngạo, thua thì vực dậy nổi.

Vương tôn lệnh, mở đảo chủ, cho phép các ngươi tiến .

mà chỉ cho phép nhiều nhất là mười tiến .

Muốn , dám , đều do các ngươi quyết định.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu đánh tiếp, Minh Đảo chúng ngọc đá cùng vỡ cũng sẽ phụng bồi tới cùng.”

Lời xong, giơ tay lên, một lệnh bài màu vàng trong tay, là Minh Vương lệnh.

Loading...