Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:00:53
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chữ ngang trời, mùi m.á.u tươi như từ trong xương cốt thấm .

Hiên Viên Triệt chữ khỏi khẽ nhíu mày, đồng thời trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ trào phúng.

Một chút khí thế mà cũng dọa bọn họ lùi bước ?

Quả thực là nực .

Lập tức, bước đến mặt Âu Dương Vu Phi.

Đột nhiên, bước qua chữ “SÁT” màu đỏ m.á.u đó, Hiên Viên Triệt chợt sững , dừng bước .

Quay đầu , tầm mắt thẳng tắp khóa chặt vách đá đó.

Đồng thời, Vân Triệu theo sát phía sắc mặt cũng đổi, giơ tay chỉ chữ “SÁT” đó, : “Chữ …”

Nhìn theo ngón tay của Vân Triệu, chỉ thấy chữ đó đường nét trơn bóng, khí thế sinh động.

Không do điêu khắc mà thành.

Đây rõ ràng là dùng lực ngón tay trực tiếp ấn lên tảng đá.

Lại thể khoét sâu ngập trong đá tận nửa ngón.

Vân Triệu và Hiên Viên Triệt lên tiếng liếc một cái.

Trong mắt đều hiện lên sự kinh hãi tuyệt đối.

Lực ngón tay mạnh như , đây quả thực là bất khả tư nghị, đúng là bất khả tư nghị.

Nếu là tận mắt thấy, hai tuyệt đối thể tưởng tượng thế gian cư nhiên loại võ công xuất quỷ nhập thần và nội lực thâm hậu như .

Lưu Nguyệt bên cạnh Hiên Viên Triệt.

Nàng vốn rèn luyện từ trong địa ngục mà .

Chút khí thế âm trầm so với nơi đó, gì đáng xem.

Lúc , khóe mắt thấy Hiên Viên Triệt và Vân Triệu sắc mặt quái dị, khỏi dừng bước, đè thấp âm thanh hỏi: “Chữ ?”

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu lên tiếng.

Âu Dương Vu Phi đang phía , thấy cũng đầu , thản nhiên : “Chính là đồ của Vô tướng Kim Cương, dùng lực ngón tay khắc thành.

Mà chức vị Kim Cương, đảo hai mươi bốn .”

Lời xong.

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu vốn đang kinh hãi, mày càng nhíu chặt, càng lời.

Chỉ là đồ của Vô tướng Kim Cương, mà nội lực cường hãn như thế.

Càng đến sư phụ.

Hai mươi bốn ? Có hai mươi bốn thực lực giống như Vô tướng Kim Cương?

Minh Đảo , rốt cuộc là nơi ngọa hổ tàng long đến mức nào?

Đối với sự khiếp sợ của Hiên Viên Triệt và Vân Triệu, thì Lưu Nguyệt giơ giơ tay đeo bao tay Thiên Tàm , sờ vách đá đó.

Cuối cùng cho kết luận là.

Nàng thể một kích phá một cái lỗ lớn hòn đá khổng lồ .

cách nào dùng lực ngón tay để khắc chữ .

Cho dù, nàng cải tiến bao tay Thiên Tàm Ti nàng đang đeo đến mức nào nữa.

Lập tức, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt, ba liếc một cái.

Không bất kỳ sự trao đổi nào.

Chỉ là đều nâng cao đề phòng.

Có lẽ, bọn họ tính toán hết sự cường hãn của Minh Đảo.

Trong cái của ba .

Âu Dương Vu Phi luôn dẫn đầu hề dừng bước, đột nhiên , xoay ba bọn họ, chậm rãi nhưng cực kỳ nghiêm túc .

“Phía hai mươi bốn vị sứ giả Kim Cương, vẫn còn tồn tại những mạnh hơn bọn họ nữa.

Các ngươi thể lựa chọn rời là tiếp tục.

Nếu tiếp tục, chính là đem mạng của lưu đây bất cứ lúc nào.”

Giọng Âu Dương Vu Phi nặng nề, từ đến nay từng nặng nề như .

Trong mắt cũng là sự nghiêm túc nay từng , khác với vẻ phong lưu tiêu sái, nhàn nhã quen thuộc.

Nghe thấy lời của Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt đầu lạnh lùng Âu Dương Vu Phi một cái, lời nào, trực tiếp nâng bước về phía .

Lưu Nguyệt thì liếc Âu Dương Vu Phi một cái, , qua.

Vân Triệu bỏ cuối cùng, lúc ngang qua vai của Âu Dương Vu Phi, chậm rãi bỏ một câu: “Rời thể sống ?”

Âu Dương Vu Phi câu , cho dù là sắc mặt đang nghiêm túc từng , cũng nhịn .

Không thể, nếu thể sống thì liều mạng .

Lập tức, Âu Dương Vu Phi khẽ nhưng dường như nhẹ nhàng hơn nhiều, xoay liền cùng Hiên Viên Triệt và ba sóng vai tiến Thạch Lâm âm trầm.

Thạch Lâm bố trí ngang dọc, thoạt quy luật chút nào.

Kì thực đằng , sắp xếp thưa chặt đều chủ ý.

Vừa trong rừng, những hòn đá liền như sống , như trao cho sinh mệnh hung ác.

Những hòn đá với hình thái dữ tợn, mơ hồ giống như thiên binh vạn mã mai phục.

Sát khí nặng nề, nguy cơ vô hạn.

Dường như trong từng bước chân đều ẩn chứa nguy hiểm, khắp nơi đều là nguy hiểm tiềm tàng.

Khí thế đàn áp con như gầm thét , tầng tầng sương mù đen, nhanh từ trong Thạch Lâm dâng lên cuồn cuộn.

Bao phủ tầm mắt phía của bốn .

Lưu Nguyệt thấy khỏi khẽ cau mày, đầu .

trong phút chốc, đường lui của bọn họ biến mất, thấy gì nữa.

Đây là, tiến trong trận?

Trong lòng đang suy nghĩ, thì Hiên Viên Triệt bên cạnh đưa tay tới, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

Lưu Nguyệt cũng sợ, nàng hiểu trận pháp, nhưng mấy bên cạnh nàng đều là cao thủ.

“Ngũ hành bát quái trận?” Vân Triệu một cái.

“Ngũ hành chính phản bát quái na di trận.” Hiên Viên Triệt sữa vài chữ.

Vân Triệu thì nhướng lông mày, nhiều lời, trực tiếp theo bước chân Hiên Viên Triệt liền tiến sâu trong Thạch Lâm.

Âu Dương Vu Phi bên cạnh thì : “Đã sớm kiến thức trận pháp của ngươi tệ, hôm nay xem , quả nhiên là chút hiểu .”

Chính phản na di, là ngũ hành bát quái trận bình thường.

Uy lực của nó, tăng thêm gấp ba .

“Khi nào thì đấu một trận ?”

“Được.”

Bốn trò chuyện với , ở trong trận pháp tùy ý mà qua.

Xem trận thế phòng thủ của Minh Đảo như gì.

Bốn nhanh chóng qua Thạch Lâm đen tối, trong chốc lát, mắt trở nên sáng ngời, Thạch Lâm chằng chịt mở rộng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-464.html.]

Cảnh tượng mắt, chính là khiến cho bốn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, đều là những tên gan to bằng trời.

Không là gặp qua bao nhiêu cảnh tượng địa ngục.

khi thấy cảnh tượng mắt,cũng giật .

Mọi ngây ngốc đó.

Chỉ thấy Thạch Lâm mở rộng mắt.

Một cái hố thật to chặn ngang mặt .

Hố to, dài rộng tới mấy gần mấy chục trượng, qua cũng thấy nổi thành hố.

Trong lòng đất tối đen, đào cái hố sâu như cũng gì, chỉ là trong cái hố sâu như , thứ qua cho thấy giật .

Trong hố sâu , thấy khắp nơi đều là tay chân gãy tàn, chi chít dày đặc.

Giống như những thứ rác rưởi tùy ý vứt bỏ.

Giống như những tàn tích còn sót một cuộc đại thảm sát cực kỳ tàn ác.

Mà trong chi chít những chân tay gãy .

Cũng những thể tương đối đầy đủ.

Những thể nhỏ xíu, tay nhỏ, chân nhỏ.

Đó… đó là những t.h.i t.h.ể của những đứa trẻ sơ sinh.

Rải rác khắp nơi đều là những t.h.i t.h.ể nhỏ như .

Ngang dọc đáy, phủ kín cả một cái hố sâu đáy.

Gió biển cuối thu thổi qua.

Vốn chỉ là một chút mùi hôi thối, lúc theo gió ngập tràn xông mũi.

Trong nháy mắt, cơ hồ khiến cho đám Lưu Nguyệt choáng váng.

Đó là một mùi vị cách nào rõ.truyện lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y

Mặc dù, lúc là cuối thu, mùi cũng sớm nhạt , nhưng cũng cho khắc cốt ghi tâm.

Không gì, thậm chí vẫn nhúc nhích, bốn cứ vững như , trố mắt .

Đây là cái hố sâu mai táng trẻ sơ sinh.

Đây…

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là bao nhiêu trẻ sơ sinh chết, mới lấp đầy nổi một cái hố sâu như chứ.

Trời ơi…

Đây là vì cái gì, mới mai táng nhiều trẻ sơ sinh như ?

Đây là vì cái gì, cần tàn sát nhiều trẻ sơ sinh như ?

Khóe miệng co quắp, Lưu Nguyệt coi như là gặp qua cảnh c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường, xương chất trắng cả cánh đồng.

Lúc cũng khỏi cau mày thật chặt.

“Đây là chuyện gì xảy ?” Mắt Vân Triệu đầy tàn khốc, lời hỏi cũng mang theo sự tức giận.

Chiến trường phụ tử, chiến trường đầy m.á.u tanh.

Điểm , bọn họ là phát động, trong lòng bọn họ tự hiểu .

bọn họ tự nhận lương thiện gì.

Đối với những cái hố đầy c.h.ế.t và xương trắng ở chiến trường, đều cho bọn họ đổi sắc mặt.

đây là trẻ sơ sinh.

Đây gần như bộ là những đứa trẻ mới đời.

Tại tàn sát bọn chúng?

Tại cho bọn chúng sinh mạng tàn nhẫn vứt bỏ như ?

Bọn chúng rốt cục phạm tội gì?

Thật là quá đáng, quả thực quá đáng.

Đây quả thực là nhân tính.

Vân Triệu nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Gió biển thổi phần phật, Âu Dương Vu Phi tóc đen bay hỗn loạn trong gió.

Nhìn hố to mắt, trong mắt Âu Dương Vu Phi ánh lên sự sững sờ, khi sự bi thương trôi qua, còn chỉ là nỗi đau thương sâu sắc.

sự đau thương đó, chỉ lóe lên trong mắt một thoáng thôi, che giấu thật sâu.

Trên khuôn mặt phong lưu, là sự bình tĩnh, sự bình tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối.

Ngẩng đầu hoàng hôn bao phủ khắp bầu trời.

Âu Dương Vu Phi nhẹ nhẹ : “Ta cũng đầu tiên đến đây, phương hướng là cấm địa của Minh Đảo, bất cứ nào cũng , trong đó bao gồm cả .”

Tiếng của Âu Dương Vu Phi nhạt, nhẹ, gần như khí.

Hắn cũng là đầu tiên.

Vậy là ý của câu xong là, bản cũng .

Vân Triệu khỏi nhíu mày thật sâu.

Mà Lưu Nguyệt thì khẽ nghiêng đầu, thoáng qua Âu Dương Vu Phi.

Hắn cũng là đầu tiên tới, Âu Dương Vu Phi chỉ đầu tiên tới.

Cũng tỏ vẻ chuyện .

Hắn dùng một cái ngữ điệu mơ hồ để giải thích.

Lưu Nguyệt sự mơ hồ của Âu Dương Vu Phi, nhưng truy hỏi.

Nếu Âu Dương Vu Phi , thì sẽ tự .

“Đi thôi, nhất nên ở đây lâu.” Không truy hỏi Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt trầm giọng .

Nhiều t.h.i t.h.ể trẻ sơ sinh như , phơi bày trong khí.

Ở đây sẽ thi độc (khí độc từ thi thể) sinh .

Đối với cơ thể tổn thương tương đối lớn.

Có thể để nhiễm, thì nhất nên để lây nhiễm .

Nghe Lưu Nguyệt , Âu Dương Vu Phi gật đầu, giơ tay kín đáo đưa cho ba một viên thuốc màu đen, khi bảo họ ăn , thì nâng mắt xác định phương hướng và đường , vòng qua cái hố chứa cả vạn thây , lên dẫn đường.

Bốn im lặng lên tiếng vòng qua cái hố.

Càng đến gần cái hố thì càng rõ tình trạng bên trong.

Dưới cái hố to đó, tầng cùng nhất, vài chỗ, xương trắng xuyên qua đất đen, lộ một nửa.

Hiển nhiên, là bọn họ cũng từng chôn cất cẩn thận .

, phía tầng thấp nhất , những bộ xương trắng lộ vô cùng tán loạn.

Trên bề mặt rải một chút đất mịn.

Thoạt vội vàng và tỉ mỉ.

Mà tầng cùng, thì gần như gì hết.

Như là trực tiếp ném lên phía

Loading...