Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:04:44
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không cách nào trả lời , chính Âu Dương Vu Phi cũng .
Chỉ di chuyển gần thêm chút nữa, mới thể thấy rõ chuyện.
Ngọn lửa bay lên trung, coi là quá lớn, nhưng thanh thế tuyệt đối kinh .
Nương theo ánh lửa sáng rực, Lưu Nguyệt thấy rõ ràng thứ vòng lửa vây xung quanh.
Đó là một thôn trang nhỏ.
Có nhà cửa, đất đai, san sát .
Ngọn lửa xung quanh tỏa thứ ánh sáng đỏ rực quỷ dị.
Mà ngọn lửa chính là lấy cả thôn trang mục tiêu, phong tỏa đường lui.
Đây chính là đang phóng hỏa đốt cháy cả thôn trang nhỏ .
Diệt trang, chuyện …………
Đây chính là một hủy diệt cả thôn trang.
Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, Minh Đảo rốt cuộc đang gì?
Chau mày, nhưng ánh mắt hề dừng , Lưu Nguyệt nhanh chóng quét mắt tình huống xung quang ngọn lửa, cuối cùng thôn trang đang ngọn lửa vây quanh.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, bộ trong thôn trang dường như cũng đều tập trung ở vị trí trung tâm.
Tiếng thét bi phẫn chói tai khiến cảm thấy sợ hãi.
Nhờ ánh lửa, Lưu Nguyệt thấy rõ ràng vài bao vây trong vòng lửa đang điên cuồng cố gắng lao ngoài, nhưng cách nào thoát , chỉ thể điên cuồng chửi mắng, lóc tuyệt vọng, chỉ thể cạn nước mắt kêu thảm.
“Trời ơi, các ngươi mau những đó , bọn họ kìa.”
Trng tiếng tiếng thét chói tai, Vân Triệu đột nhiên cúi đầu hô lên, trong giọng còn lộ vẻ kinh hoàng cùng hoảng sợ.
Lưu Nguyệt khỏi nhướn mày.
Tiếng thét hoảng sợ thế cũng Vân Triệu từng qua, nhưng tại dùng giọng điệu như , rốt cuộc thấy gì?
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt cũng theo lời Vân Triệu mà tập trung lên đám phía trong vòng lửa.
Vừa một cái, trong nháy mắt Lưu Nguyệt cũng chợt cảm thấy hô hấp của như ngừng trệ.
Chỉ thấy nổi bật trong ánh lửa, cùng với tiếng hoảng sợ chói tai, bọn họ cũng nổi đầy ban trắng.
Chi chít, thê thảm đến nỡ .
Đến gần một chút, dường như thể thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn họ.
Lỗ mũi lún xuống, mặt mày thối rữa, miệng môi dày hơn một tấc lõm xuống một nửa, hốc mắt hãm sâu. (tấc = 10 phân)
Trên cánh tay, bắp đùi đen sẫm nổi lên từng mảng trắng.
Tất cả đều như thế khiến vô cùng sợ hãi.
Mà ở phía đám nổi đầy ban trắng đang chạy trốn điên cuồng, ở vị trí trung tâm thôn trang, khỏi khiến cho Lưu Nguyệt trừng lớn hai mắt.
Có lẽ, những thứ thể coi là nữa.
Chỉ thấy ở trung tâm thôn trang, ‘đám ’ đang ngừng ngọ nguậy.
Thiếu tay, chân gãy, khiến bọn họ cách nào chạy nữa, chỉ thể lết .
Còn khuôn mặt, trong ánh lửa, còn thể nữa.
Song, đây vẫn là cảnh đáng sợ nhất.
Ở phía bọn họ, là nhiều ‘quái vật núp trong thể con ’, đều chỉ còn phẩn chân tay cụt.
Thậm chí khi tứ chi bộ đều còn, da thịt thối rữa.
Thân thể chỉ còn một nhùm.
giống như những con trùng, ngừng ngọ nguậy.
Lưu Nguyệt vô thức hít sâu một .
Rõ ràng lúc ngọn lửa đang ngừng bay vút lên cao, thiêu đốt cả mảnh đất nóng hừng hực.
giờ phút , một chút nhiệt độ cũng cảm giác .
Chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng từ lên, bộ lông phía lưng đều dựng cả lên.
Chỉ nghĩ đến bản một thế giới âm ma u ám.Bạn đang truyện copy tại TruyệnFULL.vn
Trên trán ngừng rỉ mồ hôi hột, kinh hãi vô cùng, sởn hết tóc gáy.
“Trời ạ!” Ngay trong lúc Lưu Nguyệt rõ đám thiêu đốt trong thôn trang là dạng gì, Hiên Viên Triệt cũng cùng lúc thấy rõ ràng.
Người vốn luôn trầm tỉnh táo như cũng khói khiếp sợ mở miệng.
Hình ảnh , tình huống như thế, thiêu đốt như thế, đuổi cùng g.i.ế.c tận như thế………quả thực cách nào tưởng tượng nổi.
Tất cả, tất cả đều thể tưởng tượng .
Hắn thực sự từng nghĩ đến sẽ thấy một cảnh tượng như thế Minh Đảo.
Đây quả thực……quả thực…………..
Hiên Viên Triệt thể tìm từ nào thể hình dung cảm giác của lúc nữa .
“Đây chính là Minh Đảo? Nơi chính là…..Minh Đảo của các ngươi…….?”
Cả khuôn mặt Vân Triệu dường như vặn vẹo đến còn hình dạng gì, cho dù là thuyết huyết đến thế nào cũng dám cảnh tượng , đầu, sắc mặt trắng bệch Âu Dương Vu Phi.
Đứng ở trong bóng tối, mặt Âu Dương Vu Phi lóe lên tia kinh ngạc, đó sắc mặt liền chìm xuống, lạnh lùng cảnh thiêu cháy mắt.
Hai mắt vốn luôn tràn đầy vẻ phong lưu, lúc đau thương, bi thương, cảm thông.
Thậm chỉ một chút d.a.o động cũng .
Thật giống như đang một bầy kiến hôi, hoặc là một đám vốn đáng c.h.ế.t đang về phía bờ diệt vong.
Thậm chí trong đáy mắt còn mang theo một chút chán ghét.
“Âu Dương Vu Phi, chờ ngươi giải thích.”
Hiên Viên Triệt đầu , nhưng câu , trong bầu khí cực nóng , vẫn lạnh như băng như .
Hắn thể hỏi Âu Dương Vu Phi tại phản Minh Đảo, tại tấn công Minh Đảo.
cảnh tượng quỷ dị hiện ngay mắt, ít nhất cũng nguyên do.
Hắn ít nhất Minh Đảo rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì.
Hắn thể giúp (Âu Dương Vu Phi), bởi vì hai bọn cùng chung mục đích là hủy diệt nơi .
, như như thế , ghét cảm giác hiểu gì cả.
Dưới tình huống như thế , còn nghĩ đến rốt cuộc đến đây là vì cái gì nữa.
Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết vãn ngừng.
Hiên Viên Triệt tường tận về những thứ đang vây trong vòng lửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-467.html.]
Trong vòng lửa, bầy Mộc Đầu Nhân bọn mới đụng đang quơ đao, từng đao từng đao c.h.é.m xuống.
Phía chúng, ngọn lửa lớn ngừng đuổi theo thiêu đốt.
Thậm chí chúng cũng bắt đầu bốc cháy, nhưng vẫn chỉ tới phía , cừng ngắc vung đao.
Đây chính là lưỡng bại câu thương.
Đây chính là ngọc đá cùng vỡ.
Tình huống mắt kinh hoàng như , cần rốt cuộc bọn đang đối mặt với cái gì.
Quay đầu, Âu Dương Vu Phi liếc mắt Hiên Viên Triệt, chậm rãi nhả từng chữ: “Về chuyện , ………..”
“Ọe………..” Trong nháy mắt Âu Dương Vu Phi mở miệng, Lưu Nguyệt vẫn đang chăm chăm trung tâm thôn trang, đột nhiên khom xuống, bắt đầu nôn khan ngừng.
Hiên Viên Triệt thấy khỏi sửng sốt, Lưu Nguyệt một sát phạt thiết huyết, cho dù chứng kiến cảnh tượng thảm thiết thế nào cũng từng chấn động.
So với , thậm chí còn kiên cường hơn.
hôm nay, thế ?
Trong lòng kinh ngạc, nhưng một tay vẫn nhanh chóng ôm lấy eo Lưu Nguyệt, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, : “Sao thế? Không thoải mái ?”
Lưu Nguyệt cong cánh tay Hiên Viên Triệt, hỏi khẽ lắc đầu, nhưng vẫn ngưng tiếng nôn khan.
Nàng vốn sợ hãi cảnh tượng thiết huyết thế .
hôm nay tại , mùi khét bốc lên từ ngọn lửa , cùng cảnh tượng mắt khiến trong n.g.ự.c nàng ứa nước chua, thể khống chế .
Nương theo ánh lửa, Lưu Nguyệt, chỉ trong nháy mắt, nôn đến gương mặt tái nhợt, Hiên Viên Triệt chút nóng nảy.
Thân thể Lưu Nguyệt luôn , từ đến nay từng bệnh. nhưng hôm nay đột nhiên hành hạ thành thế .
Lập tức, liền ôm Lưu Nguyệt để nàng tựa n.g.ự.c , vuốt vuốt lưng nàng sốt ruột hỏi: “Cảm thấy thoải mái ? Có khói độc ?”
Một câu là hỏi Lưu Nguyệt, câu hướng Âu Dương Vu Phi. Có trong ngọn lửa chứa độc tố gì mà bọn họ phát hiện ?
Âu Dương Vu Phi cũng tình trạng của Lưu Nguyệt cho kinh ngạc.
Nghe Hiên Viên Triệt hỏi như thế liền hít sâu một khí, cau mày lắc đầu: “Không độc. Hơn nữa lúc mới nơi cho các ngươi uống thuốc ngừa độc , sẽ ……..”
“Nhỏ giọng một chút, đang chú ý tới hướng chúng .”
Âu Dương Vu Phi còn hết lời, Vân Triệu đột nhiên giảm thập thanh âm, trầm giọng nhanh chóng .
Nghe , Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt đồng thời ngẩng đầu.
Ở phía đối diện ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, mấy bóng đen đang đung đưa.
Nhờ ánh lửa, thể loáng thoáng đang nhanh chóng tới phía bọn họ.
“Đi!” Âu Dương Vu Phi lập tức vung tay lên, xoay chạy tới hướng khác.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Triệt cũng lập tức ôm lấy Lưu Nguyệt đang cong nôn đến choáng váng, tung một cái chạy .
Vân Triệu ở phía phòng hộ. Bốn nhanh chóng tránh .
Gió khẽ phát qua ngọn cây, bóng đêm mịt mùng.
Nhanh chóng chạy một đường, đảo mắt đem thôn trang ném nơi xa.
Mùi hôi thối nồng nặc cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn mùi cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái.
Lưu Nguyệt đang cong trong lồng n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, nôn khan ngừng lúc cũng hơn nhiều, còn nôn mửa nữa.
Hiên Viên Triệt thấy liền tìm một vị trí kín đáo đặt Lưu Nguyệt xuống.
Thấy khí sắc Lưu Nguyệt cũng lên nhiều.
Quả thực là bệnh mau, khỏi cũng mau.
“Huynh , ngươi thế? Cho tới bây giờ từng một thấy ngươi đổ bệnh.” Vân Triệu Lưu Nguyệt, nhíu mày .
Thường ngày ngã bệnh, hôm nay đột nhiên ngã bệnh. so với thường ngày vẫn ngã bệnh còn đáng lo ngại hơn.
Vì , chỉ riêng Hiên Viên Triệt, mà ngay cả Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi cũng nhận điểm khác thường.
Vuốt vuốt mi tâm, Lưu Nguyệt ba mặt, ngoắc ngoắc khóe miệng, trấn an: “Không gì nghiêm trọng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa chỉ là trong n.g.ự.c chút khó chịu thôi.
Không chuyện gì lớn, thực sự chuyện gì cả.”
Lời , Hiên Viên Triệt, Vân Triệu liền mang vẻ mặt đồng ý nàng.
Mà Âu Dương Vu Phi thì trực tiếp vươn tay đặt ngay lên mạch của nàng.
Lưu Nguyệt thấy , thể của nàng nàng còn , vẫn thể chạy, vẫn thể nhảy, vô cùng , chỉ là hôm nay chút khác lạ, lẽ chỉ là tình huống bất ngờ thôi.
Lập tức Hiên Viên Triệt : “Ta thật chuyện gì .”
Đáp nàng là nét mặt nghiêm túc của Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt thấy thoáng sửng sốt, liền theo ánh mắt Hiên Viên Triệt.
Chỉ thấy Âu Dương Vu Phi đang bắt mạch cho nàng, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Nhìn qua giống như đang , chút ảo não, giống như phiền não, nhưng nhiều hơn vẫn là dám tin.
Vẻ mặt , đừng khiến cho Hiên Viên Triệt và Vân Triệu sốt ruột, chính nàng cũng cảm thấy khẩn trương.
, rõ ràng nàng cảm thấy chỗ nào khỏe cả mà, điều thần sắc Âu Dương Vu Phi đổi liên tục thế khiến nàng cảm thấy chút giải thích .
“Vu Phi, vẻ mặt ngươi như thế là thế nào?”
“Nàng thật sự cảm thấy chỗ nào khác lạ?”
Lời của Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi đồng thời khỏi miệng.
Lưu Nguyệt lắc đầu, nhưng Hiên Viên Triệt chút sốt ruột: “Có vấn đề gì lớn ?”
Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng của Hiên Viên Triệt, quét mắt một vòng vẻ mặt hiểu của Lưu Nguyệt, khóe miệng mím mở , co rúm hai cái.
“Vấn đề lớn thì , chuyện nhỏ thì một.”
Ngừng một chút, ánh mắt hừng hực của ba , Âu Dương Vu Phi giương khóe miệng, chậm rãi : “Nàng mang thai.”
Bóng đêm, trong nháy mắt như bỗng nhiên đông .
“Mang thai ? Đây cũng vấn đề lớn…….Hả? Mang thai?”
Vân Triệu đang thở phào nhẹ nhõm, yên lòng phất tay một cái, một khắc đột nhiên trố mắt, nhảy dựng lên, chằm chằm Lưu Nguyệt.
“Ta mang thai?” Lưu Nguyệt cũng sửng sốt, bàn tay vô thức vuốt ve bụng.
Nàng con ?
Hiên Viên Triệt đang ôm Lưu Nguyệt trong lòng chớp mắt mấy cái, mặt chút đổi, đó chớp mắt mấy cái.
Khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ phần ngây ngốc, cứng ngắc đầu Vân Triệu, chuyển qua Âu Dương Vu Phi, cuối cùng khóa Lưu Nguyệt, ngây ngô, chỉ kém chảy nước miếng, : “Ha ha, con , ha ha.”
Âu Dương Vu Phi thấy bụm mặt đầu, thật là, con vui đến đần độn , thật mất mặt.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lúc ấm áp vô cùng.