Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 476

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:04:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Nguyệt còn xong, đứa trẻ vô cùng bẩn đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh mắt Lưu Nguyệt, hốc mắt hồng hồng.

Lưu Nguyệt tuy lớn như nhưng cũng kinh nghiệm dỗ con nít, lập tức lắc đầu : “Không .”

“Vậy thì tỷ chính là thích .”

Vừa Lưu Nguyệt xong, mắt đứa bé lập tức sáng lên.

Lưu Nguyệt thấy mấy lời phản bác định cũng tiếp tục , chỉ khẽ .

Đứa trẻ vô cùng bẩn lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y áo Lưu Nguyệt, vui sướng lo lắng : “Vậy thích , tỷ sẽ bỏ , cần nữa đúng ?

Sau tỷ , thích nữa ?”

Vừa giơ tay chạm bụng Lưu Nguyệt.

Điều , Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi bên cạnh thu thần thái lãnh đạm, nghiêm nghị hẳn lên.

Lưu Nguyệt bây giờ đang giả nam trang, hóa trang như ngay cả bọn họ cũng một chút sơ hở nào là nữ cả.

Mà tiểu hài tử liếc mắt một cái là , thể?

Lúc mấy Hiên Viên Triệt đang kinh ngạc thì Linh Ngọc nãy giờ vẫn cầm kẹo đường trong tay.

Quay đầu đánh giá đứa trẻ từ xuống, khinh bỉ bỉu môi : “Ngươi vốn dĩ dễ thương chút nào, thích ngươi?”

Đứa trẻ , ầm một cái nhảy phắt lên.

Quay đầu hung hăng trừng mắt Linh Ngọc : “Linh Ngọc, ngươi dám nữa…, độc c.h.ế.t ngươi, độc c.h.ế.t ngươi.”

“Hừ, ngươi dám độc c.h.ế.t , liền kêu Mộc Đầu Nhân đánh c.h.ế.t ngươi.”

Linh Ngọc phản đòn .

Cũng nghĩ tới độc c.h.ế.t , (Linh Ngọc) còn mà kêu Mộc Đầu Nhân đánh c.h.ế.t tên nữa.

Mà Âu Dương Vu Phi bên cạnh Linh Ngọc và đứa trẻ chuyện với .

Vẻ kinh ngạc mặt thu , đó là sự chấn động và cẩn thận.

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu bên cạnh, thấy cũng bắt đầu đề cao cảnh giác.

Lúc mấy Âu Dương Vu Phi đề cao cảnh giác, đứa trẻ bẩn bẩn đó Linh Ngọc , khỏi tức giận đến mức nước mắt giàn dụa chảy xuống.

Vừa nhảy dựng lên, xông tới Linh Ngọc, bộ dạng hung dữ.

Lưu Nguyệt thấy vội vàng ôm cổ đứa bé , xoa đầu nó : “Đừng , đừng .

Lớn lên dễ thương nghĩa là thích.”

“Thật? Tỷ bởi vì lớn lên dễ thương mà thích ? Sẽ bỏ ? Thấy đánh c.h.ế.t ?”

Đứa trẻ bẩn Lưu Nguyệt .

Lập tức quan tâm Linh Ngọc nữa, đầu nắm thật chặt y phục Lưu Nguyệt, mặt đầy hy vọng .

“Lớn bằng , mà còn nhè, mất mặt.”

Linh Ngọc thấy , vô cùng khinh bỉ, nhếch mặt lên, giơ tay kéo cánh tay Âu Dương Vu Phi bên cạnh.

Hiên Viên Triệt lời khinh bỉ của Linh Ngọc, lông mày lập tức nhíu .

Linh Ngọc mặt dù đầu óc vấn đề, nhưng thể cũng là thiếu niên mười lăm tuổi .

Mà đứa trẻ thấy thế nào cũng lớn chừng tám chín tuổi, mà lớn bằng, đây là…

Hơi nghiêng mặt Âu Dương Vu Phi bên cạnh, sắc mặt chút trắng .

Trong lòng Hiên Viên Triệt bắt đầu lo lắng, đứa trẻ là ai?

Đối với sự đề phòng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cảm giác đưa trẻ nguy hiểm.

Nàng cảm thấy sát khí nó.

Lập tức khẽ cau mày : “Chính bởi vì ngươi xinh , nên đánh c.h.ế.t ngươi? Nói cho , đợi lúc sẽ giúp ngươi xử lý bọn chúng.”

Đứa trẻ bẩn , trong mắt dường như lóe sáng.

Nhanh chóng dùng áo bào đen lau mặt sạch sẽ, cẩn thận Lưu Nguyệt hỏi: “Như , còn thích ?”

Khuôn mặt sạch sẽ lộ , cho dù mấy Hiên Viên Triệt trầm tĩnh, cũng khẽ nhíu mày.

Không sẹo cũng vết bớt gì kinh khủng.

, khuôn mặt đó rõ ràng là của thiếu niên, nhưng mặt đầy nếp nhăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giống như một ông già.

Đây là…

“Chưa già suy.” Lưu Nguyệt lấy kinh hãi.

Đây là bệnh bẩm sinh a.

Lưu Nguyệt xoa mặt đứa trẻ, đầu tiên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nàng cũng đồng cảm, nhưng chút thương cảm với đứa trẻ mặt.

Nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú .

Thể hiện rõ ràng như ban ngày như , nó cần khác yêu thích, khác yêu thích, nó yêu thương nó.

Không khỏi ầm thầm thở dài một , đó : “Thích.”

Vừa xoa những nếp nhăn khuôn mặt.

“Thật? Thật? Aa, thích , yêu thích …”

Sự hưng phấn từng thấy qua hiện từ nét mặt đứa trẻ , quả thực còn sáng hơn pháo hoa giữa trời tối.

Nhìn đứa trẻ mắt hưng phấn hô lớn, mặt Lưu Nguyệt hiện lên nét .

Cảm giác , giống như thấy con vui thì cũng vui .

Đó là niềm vui từng , vui từ tận đáy lòng.

“Cho, cho tỷ uống nè, nuôi cho , chờ đời, sẽ dẫn chơi.”

Đang vui vẻ, đứa trẻ đột nhiên móc một viên thuốc màu trắng, nhét miệng Lưu Nguyệt, khuôn mặt đầy rạng rỡ .

Lưu Nguyệt ngửi mùi, vui vẻ hé miệng.

“Đừng ăn.”

Thấy Lưu Nguyệt hé miệng ăn vật , Âu Dương Vu Phi nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, trong âm thanh lộ rõ sự khẩn trương.

Lưu Nguyệt khỏi đầu Âu Dương Vu Phi.

Mà đứa trẻ bẩn đó sắc mặt lạnh lùng, đầu về phía Âu Dương Vu Phi.

“Âu Dương Vu Phi, ngươi dám phản đối , tin độc c.h.ế.t ngươi .”

Lời , Hiên Viên Triệt và Vân Triệu liếc mắt một cái, cước bộ nhẹ nhàng tới Lưu Nguyệt, bắt đầu nháy mắt với Lưu Nguyệt.

Mà Âu Dương Vu Phi đứa bé ngó chừng.

Trên mặt khổ, vái chào với đứa bé bẩn bẩn : “ Độc Tôn giả , nào gan dám phản đối ngài.”

Lời dứt, thở Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đột nhiên trầm xuống.

Độc Tôn giả, Âu Dương Vu Phi cần thận đối phó với Độc Tôn giả như , kẻ

Trong khoảnh khắc đáy lòng Hiên Viên Triệt trầm xuống, Âu Dương Vu Phi truyền âm mật đến bên tai .

“Độc Tôn giả, vô cùng am hiểu độc dược, tất cả độc dược lợi hại nhất đảo đều do điều chế, bao gồm cả loại khiến cho bộ sinh vật trong vòng mười dặm c.h.ế.t hết năm đó.

cùng cấp bậc với Mộc Tôn giả Linh Ngọc.

mà đầu óc cũng quá hảo, chấp nhất với việc khác yêu thích .

Không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu chọc giận thì hậu quả thật tưởng tượng nổi.”

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu , khỏi nhíu mày thật sâu, liếc một cái.

Hôm nay, chọc tới sát tinh .

“Đây cũng khác biệt lắm.”

Đứa trẻ bẩn Âu Dương Vu Phi gọi là Độc Tôn giả, thấy thu vẻ giận dữ mặt, vênh váo tự đắc gật đầu.

mà, nàng là của .

Ngài cũng là nàng đang mang tiểu hài tử, nếu , thì hậu quả…”

Nói đến đây, khóe miệng Âu Dương Vu Phi một cái, tiếp tục : “Tôn giả là cũng chơi cùng .”

Lời Âu Dương Vu Phi mới .

Đứa trẻ bẩn một tay nhấc lên, ôm lấy cổ Lưu Nguyệt, hung hăng trợn mắt Âu Dương Vu Phi một cái : “Tỷ cũng là quan trọng nhất của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-476.html.]

Hừ, các ngươi cũng thích , đều sợ , chỉ tỷ yêu thích , sợ thôi.

Ngươi chính là ý khích bác ly gián chúng .

Âu Dương Vu Phi, ngươi mà nữa, liền độc c.h.ế.t ngươi.”

Dứt lời, đem viên thuốc nhét miệng Lưu Nguyệt, chằm chằm Lưu Nguyệt, cẩn thật từng chút : “Tỷ uống ?”

Lưu Nguyệt thấy , quan tâm ám hiệu của mấy Hiên Viên Triệt bên cạnh.

Mở miệng nuốt viên thuốc nho nhỏ đó.

“Nguyệt nhi…”

“Ngưng hương thảo, tử hà xa, thuốc cực kỳ cho thể.”

Liếm khóe miệng, Lưu Nguyệt Độc Tôn giả tám chín tuổi, véo nhẹ hai má của .

Thấy Lưu Nguyệt uống thuốc của , Độc Tôn giả liền , cực kỳ cao hứng gật đầu lia lịa : “ , đúng , Thiên Bảo đan của , vô cùng cho .

Chỗ của còn nhiều, từ tù sẽ cho uống.”

“Thiên Bảo đan.”

Vừa tên tiểu tử tên của đan dược, trong nháy mắt Âu Dương Vu Phi trợn tròn mắt, lên tiếng kinh hô.

“A.” Hiên Viên Triệt cũng thật kinh hãi.

Hắn còn nhớ, trong thuốc chữa trị cho năm đó, nhất chính là cái .

Vì một viên thuốc , mà Dược Vương còn rừng rậm Nam Tống quốc, tìm thuốc khác trả cho.

Bây giờ cho Lưu Nguyệt ăn như kẹo.

Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt, nhất thời trong đầu đều hiện lên một từ, phí của.

“Có em bé, ngươi em bé ?”

Mà Linh Ngọc bên cạnh ăn xong kẹo hồ lô , rãnh rỗi, tò mò tới, giơ tay nhẹ nhàng sờ bụng Lưu Nguyệt.

“Vậy ngươi sinh nhanh lên, cũng chơi cùng .”

“Ngươi cho cái gì hết, chơi với ngươi, chỉ chơi với .”

Độc Tôn giả Ly Lạc vui vẻ ngẩng đầu.

Linh Ngọc hừ một tiếng, suy nghĩ một lát, với bụng của Lưu Nguyệt: “Ta đây sẽ ngựa cho ngươi cưỡi, còn tự động chạy đến cho ngươi chơi, ngươi nhất định sẽ thích.”

Dứt lời tự động cầm cánh tay của Lưu Nguyệt, thả.

Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, im một bên thấy , im lặng.

Chẳng qua Âu Dương Vu Phi chính là Âu Dương Vu Phi, đối với việc lừa con nít bắt cóc đem bán vô cùng am hiểu.

Thấy hai cùng nắm lấy Lưu Nguyệt, chân mày Âu Dương Vu Phi nhăn , mặt lập tức hiện lên vẻ thống khổ, thờ dài một .

“Đáng tiếc, phía chúng nhiều kẻ thù.

Cũng chúng vượt qua ?

Nếu vượt qua , để cho bọn họ tổn thương đến các ngươi, các ngươi sẽ chơi .”

Lời dứt, Hiên Viên Triệt lập tức trợn tròn mắt Âu Dương Vu Phi một cái, dám lấy con vật mua chuộc, chết.

mà, cũng phản ứng nhanh, ý của Âu Dương Vu Phi.

Lập tức chỉ là hung hăng trừng mắt, chuyện sẽ tìm tính sổ.

“Không sợ, sợ, ai dám tìm tới tỷ gây phiền toái, độc c.h.ế.t .” Vỗ vỗ cái n.g.ự.c nhỏ, Ly Lạc tùy ý một câu nhẹ nhàng, thản nhiên.

Âu Dương Vu Phi lưng nắm tay thành quả đ.ấ.m .

Có Ly Lạc xuất thủ, cái vị trong Thánh điện còn hạ độc , đừng những khác.

Kiểu , con đường chông gai phía biến thành con đường đầy sắc xuân .

Có thêm một tiểu bằng hữu đầu óc ngốc ngốc thích cục cưng , thật là .

Gió thu tung bay, tình hình phía thật .

Bóng đêm uyển chuyển, bởi vì Âu Dương Vu Phi khỏi cấm địa, cho nên Á Không thành vẫn đề cao cảnh giác và hỗn loạn, vẫn yên tĩnh như cũ.

Phủ Thành chủ Á Không thành.

Hôm nay ở phủ Thành chủ hết sức náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay phu nhân của Thành chủ sinh một con trai.

Sinh con trai, đáng để ăn mừng, nhưng cũng đến nỗi mở yến tiệc đãi khách.

Mà lúc , phủ Thành chủ, đèn đuốc sáng trưng, tiếng ồn ào, ăn mừng vì đứa bé chào đời, Thánh điện nhận xét là thiên tư thông minh, đáng để bồi dưỡng.

Vừa mới đời liền mang , ngay cả cha đứa bé cũng thấy mặt mũi nó thế nào.

mà, điều thật sự là đáng để ăn mừng, .

, bên hài tử đời mang , bên vốn mở tiệc mừng Thành chủ sinh con trai, lập tức đổi thành tiệc ăn mừng con trai Thánh điện.

Người tin , lập tức lui tới chúc mừng dứt.

Đèn đuốc sáng trưng, quan khách đầy sảnh đường.

“Thành chủ đúng là Thành chủ, nhi tử mới đời định là của Thánh điện, tương lai sẽ trở thành đại nhân quyền cao chức trọng a.”

, những năm gần đây bởi vì nguồn nước vấn đề, hiện tại trẻ em sinh , sống ít, con của Thành chủ sức sống thật , a.”

“Ha ha, quá khen, quá khen.”

“Thành chủ cần khiêm tốn, đây…”

“…”

Kẻ tới , hương rượu nồng nàn.

Liên Thành chủ mặt chữ quốc, tươi như hoa, trong đại sảnh đầy khách khứa, tới lui.

Những lời chúc mừng liên tiếp vang lên, cực kỳ náo nhiệt.

“Đứa nhỏ lớn lên nhất định là con hơn cha trò hơn thầy, cả Thánh điện chọn trúng…”

“A…” Trong tiếng chúc mừng khắp cả đại sảnh.

Bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng la hét, phá vỡ cả những tiếng chúc mừng.

Không khí trong phòng nhất thời chuyển biến hẳn.

Trong sự kinh ngạc, gã nô bộc liền lăn một vòng xông đại sảnh.

“Lão Lữ, xảy chuyện gì?” Sắc mặt Liên Thành chủ trầm xuống, đây là quản gia nhà , thường ngày khá trầm , hôm nay

“Thành chủ… Thành chủ… bên ngoài…” Quản gia một tay chỉ sảnh ngoài, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt hoảng sợ, lời.

“Bên ngoài? Người , ngoài xem thử.”

“Không cần, chúng .”

Trong lúc Thành chủ lệnh, một tiếng nhàn nhạt vang lên, hai ảnh hiện từ phòng ngoài, chậm rãi tới.

Khuôn mặt lạ, cả đại sảnh đông cùng qua, nhưng nhận .

Liên Thành chủ thấy hai xa lạ , nhíu mày chặt , trầm giọng : “Các là…”

Lời khỏi miệng, giọng Liên Thành chủ đột nhiên giống như c.h.é.m một phát, đột ngột ngưng .

Hai tròng mắt đột nhiên trợn lên, lặng ngắt chăm chú đồ vật trong tay một trong những tới.

Sát khí, trong nháy mắt tràn ngập khắp đại sảnh.

Tất cả khách khứa trong đại sảnh khỏi giật cả , đây là thế nào?

Lập tức theo tầm mắt của Thành chủ .

Chỉ thấy trong tay của tên thanh niên đầu tiên, mang theo tã lót trẻ mới sinh, đó nhiều vết m.á.u li ti, là lộn xộn.

Bên trong trống rỗng, đứa trẻ.

Vật gì kỳ lạ?

“Các từ tới? Người ? Đứa bé trong đó ? Đứa bé ?”

Trố mắt trong giây lát, Liên Thành chủ đột nhiên xông lên một bước, đoạt lấy tã lót, run rẩy, giọng sợ hãi cách nào trọn vẹn.

Âu Dương Vu Phi khi cải trang, Liên Thành chủ mắt.

Chậm rãi : “Chúng là từ cấm địa tới đây, Thành chủ chuyện vui nên đến xin chén rượu mừng.

Không nghĩ còn đến nơi, ở bên ngoài phủ Thành chủ liền thấy mấy mặc áo bào trắng, mang theo một cái tã em bé mới sinh, ném mạnh lên tường thành.

Sau đó của còn thấy tiếng của trẻ sơ sinh…”

“Cái gì…” Lời Âu Dương Vu Phi còn hết, Liên Thành chủ cùng với mấy trong đại sảnh sắc mặt liền đổi.

Loading...