Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 488

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:15
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải trả giá vì sai lầm tạo ở quá khứ.

Giọng theo gió quanh quẩn trong đại điện.

Trong sự lạnh lẽo của những ngày thu , càng gợi lên thở của sự đau khổ.

Trong đại điện rõ ràng nhiều như , mà lúc càng tĩnh lặng đến kinh .

Dường như thể thấy tiếng hít thở.

Khi lời đầy đau khổ đến mức thể nào diễn tả thốt , thì ánh mắt của nhất tề đều tập trung lên Vương tôn Minh Đảo.

Chăm chú đến mức như đục thủng vài lỗ ngài.

Như đến những gì ẩn sâu bên trong nỗi đau khổ thành lời đó.

“Àiii.” Trong sự tĩnh mịch , trưởng tộc Ngân gia chậm rãi nhắm mắt , thở dài một .

Phiền muộn mà khổ sở.

Trong tiếng thở dài , sự tĩnh mịch cả đại điện như phá vỡ, Tả hộ pháp giật một cái tỉnh táo .

Trên mặt liền hiện lên thần sắc thể nào tin .

Nhìn Vương tôn Minh Đảo, lẩm bẩm : “ lầm lớn từ quá khứ?

lầm nào? Sao chúng ?”

Nói thầm thì, đầu liếc Hữu hộ pháp yên bên cạnh .

Hai từ trong mắt đối phương cũng sự khiếp sợ và hoảng hốt vô cùng.

, là hoảng hốt.

Đó là một biểu cảm hồ đồ, nhưng trong sự hồ đồ lộ một chút bối rối dễ nhận thấy.

Chỉ là một cảm giác mơ hồ thoáng qua.

khỏi khiến cho bọn họ sợ hãi.

Năm ngón tay nắm chặt thành đấm, Tả hộ pháp cắn chặt răng, hít sâu một , cảm thấy thật khó mở miệng.

“Là hố trẻ sơ sinh ?”

Chỉ sáu chữ , dường như Tả hộ pháp dùng hết sức mới .

Lời , Tả hộ pháp cả căng như dây cung chờ đợi câu trả lời, tiếp theo (dây cung) chùng xuống, thì sẽ là đứt lìa.

Cùng lúc , Hữu hộ pháp bên cạnh cũng như ngừng hô hấp.

Cái hố sâu chứa trẻ sơ sinh trong cấm địa.

Bây giờ Minh Đảo náo lớn đến như , mặc dù bọn họ tận mắt xem.

những lời truyền cũng mức độ thế nào .

Sự đả kích và khiếp sợ như , cơ hồ là hủy diệt hết thảy.

Mà bọn họ luôn túc trực bên cạnh Vương tôn, Tả, Hữu hộ pháp hơn hai mươi năm.

Vốn cho là những việc rõ ràng Minh Đảo, bọn họ cũng đều , đều rõ ràng.

, một chuyện kinh thiên động địa , bọn họ một chút cũng , một chút phong phanh cũng từng qua.

Giấu diếm quá , giấu diếm quá kĩ.

Như đem cả Minh Đảo là con cờ đùa giỡn trong tay.

Nói dối như cuội, lừa gạt tất cả Minh Đảo.

Mà sự lừa gạt và thủ đoạn như .

Đừng những khác, ngay cả Tả, Hữu hộ pháp bọn họ cũng .

Chỉ cần nghĩ liền , chỉ thể là địa vị cao hơn bọn họ tay.

Nếu , thì ai thể giấu diếm kín kẽ như .

hai bọn , trừ Vương tôn thì chính là Thánh Tế Tự .

Sự căng thẳng trong lòng của Tả hộ pháp lúc , dường như khiến cho tinh thần sắp đến cực hạn.

Vốn dĩ chuyện cái hố trẻ sơ sinh lộ , và Hữu hộ pháp liền .

Chỉ là Âu Dương Vu Phi bên phản và khí thế hùng hồn một đường chẻ tre mà đến.

Bọn họ nơi đây, giúp Vương tôn xử lý chuyện .

chuyện hố sâu trẻ sơ sinh liên quan đến tất cả Minh Đảo, mà sự tạo phản và tấn công của Âu Dương Vu Phi, đồng thời cũng liên quan đến cả Minh Đảo.

Hai chuyện đều quan trọng.

, khi hai bọn họ thấy tin tức Liên gia, Âu Dương gia dẫn đầu các thế lực Minh Đảo.

Đang chinh phạt Thánh điện, phẫn nộ vọt tới Thánh điện.

Đành kiềm chế ở .

Bởi vì diễn biến như , vô cùng khả năng cái hố sâu trẻ sơ sinh chính là do Thánh Tế sư Thánh điện .

Điều cũng phù hợp với suy đoán của bọn họ.

Mặc dù kinh ngạc nhưng cũng thể tiếp nhận.

bọn họ cho tới bây giờ cũng cảm tình gì đối với Thánh điện.

Mà bây giờ, mà bây giờ… Vương tôn mà bọn họ kính ngưỡng, Vương tôn mà bọn họ nguyện trung thành, Vương tôn mà bọn họ cho là nhân hậu từ bi.

Lại thời điểm , với giọng đầy bi thương cho bọn họ .

Người gây sai lầm lớn, và bây giờ cần trả giá cho điều đó.

Nghe

Nản lòng thoái chí, như dùng cái c.h.ế.t rửa sạch lầm.

Đừng là cái hố sâu trẻ sơ sinh đó…

Tả hộ pháp trong nháy mắt dám nghĩ tiếp nữa.

Cả căng thẳng, hàm răng cắn chặt, Tả hộ pháp thấy đáp án, nhưng đồng thời cũng mong đợi đáp án.

Cả một tâm tình tiến thoái lưỡng nan quỷ dị bao quanh.

Cùng với sự khiếp sợ và rối rắm của Tả hộ pháp.

Thì đám Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu ở chỗ cũng một cái.

Ngưng thần yên lặng lắng .

Mấu chốt của việc Âu Dương Vu Phi phản Minh Đảo, bọn họ vẫn luôn , từng những suy đoán riêng, nhưng từ đến giờ vẫn mở miệng hỏi Âu Dương Vu Phi về đáp án của hố sâu trẻ sơ sinh đó.

Giờ khắc , thể đáp án cuối cùng cũng sắp công bố.

Trong điện, sáu chữ của Tả hộ pháp , thì càng yên lặng hơn, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng thấy nữa.

Vương tôn Minh Đảo dìu Âu Dương Vu Phi lên.

Sau khi thấy câu hỏi sáu chữ của Tả hộ pháp, sự bi thống vẻ mặt càng thêm nặng nề.

Đáp án vẫn ngoài, nhưng biểu hiện .

Càng cho lòng căng thẳng hơn.

“Chuyện là…”

“Không .”

Tiếng trầm trầm thống khổ của Vương tôn Minh Đảo vang lên, Âu Dương Vu Phi đột nhiên chen , lời phủ định nhẹ nhàng mà hữu lực.

Tả hộ pháp , liền thở phào một .

Không , cho dù nội tình chuyện gì chăng nữa.

Chỉ cần bây giờ cho bọn , bác bỏ là .

Nghe sự phủ quyết chút do dự của Âu Dương Vu Phi, Vương tôn Minh Đảo chuyển mắt Âu Dương Vu Phi, hai hàng lông mày mặc dù vẫn thống khổ như cũ, nhưng lóe lên vẻ rõ ràng là ủng hộ cách của Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi Vương tôn đang cau mày .

Dùng sức nắm chặt cánh tay Vương tôn Minh Đảo, hai mắt chuyển, chăm chú bình tĩnh Người, gằn từng chữ: “Không .

Mặc dù sư tôn chuyện cái hố trẻ sơ sinh.

Dù lựa chọn giấu diếm vạch trần.

những đứa trẻ sơ sinh vô tội , đứa nào là do thế lực của sư tôn hạ thủ.

Bất kể trong chuyện khúc mắc ẩn tình gì chăng nữa.

Không là sư tôn động thủ, thì chính là .

Sư tôn thể hối hận, thể hổ, nhưng vĩnh viễn cần lấy cái c.h.ế.t tạ tội.”

Lúc bốn chữ cuối cùng , giọng Âu Dương Vu Phi nặng đến mức như thể đè mặt đất lõm sâu, vô cùng mạnh mẽ.

Mà hai mắt Vương tôn Minh Đảo, lộ sự tín nhiệm và kính ngưỡng.

Kiên định như , chấp nhất như , một chút vơi bớt cũng , một chút biến đổi cũng .

Vương tôn Minh Đảo thấy ánh mắt Âu Dương Vu Phi như , trong nhất thời nên lời.

Mà Tả, Hữu hộ pháp bên cạnh Âu Dương Vu Phi như .

Lập tức tỉnh ngộ .

Thì là Vương tôn bởi vì ngăn cản hành động của Thánh điện, mà sinh lòng hối hận.

Đến nỗi, mới quyết định như .

Hai khỏi nhất tề thở phào nhẹ nhõm.

Mà trưởng tộc Ngân gia ở phía bọn họ, thần sắc mặt vẫn buông lỏng, chỉ là tiếng động thở dài một .

Tả, Hữu hộ pháp đưa lưng về phía thấy.

Lưu Nguyệt đối diện thấy rõ ràng.

Lông mày khỏi chớp động.

Xem , trong lời của Âu Dương Vu Phi còn điều giấu diếm.

“Không , mà, Vương tôn chúng thể nào những chuyện như .” Tả hộ pháp bước qua, thở phào một .

Hữu hộ pháp bên cũng đồng thời gật đầu : “Mặc dù trách nhiệm, nhưng đến mức chết, Vương tôn Người đừng tự trách bản quá.”

Dứt lời, chậm rãi lui về phía , lui tới chỗ nên .

Vương tôn Minh Đảo hai , khẽ há miệng.

còn lời nào, Âu Dương Vu Phi như cướp lời : “Sư tôn, nên bất kỳ phản bác nào.

Đồ nhi sư tôn hạ quyết định, sẽ dễ dàng đổi.

Như , đồ nhi cũng ở đây cho sư tôn quyết định của đồ nhi.

Chỉ cần sư tôn khư khư cố chấp, đồ nhi cũng tiếc cho Minh Đảo chôn cùng sư tôn.”

“Ngươi dám.”

Lời Âu Dương Vu Phi còn hết, hai hàng lông mày Vương tôn Minh Đảo dựng lên, cả nổi giận.

Minh Đảo là tính mạng của , là gốc rễ của .

Hắn vì nó mà bảo hộ nhiều năm như , bao nhiêu tâm huyết đều đặt lên đó.

Là truyền thừa ngàn năm của tam đại gia tộc, cùng Âu Dương và thị tộc Nạp Lan của .

Âu Dương Vu Phi dám phá hủy, phá hủy thật , nhưng dù chỉ là mở miệng cũng .

Nhìn Vương tôn Minh Đảo giận tím mặt.

Âu Dương Vu Phi cũng tránh, ngẩng đầu tiếp tục : “Dám , sư tôn thể thử thử xem.

Hiện tại tình thế Minh Đảo bày như .

Đã là cục diện mà Người thể bỏ là bỏ, chiến đấu là chiến đấu, thắng là thể thắng.

Giờ đây hết thảy đều dựa con, lời chúng con mới tính.

Con để cho Minh Đảo một con đường sống thì nó sống.

Con tha, Minh Đảo liền cái gì cũng còn.

Đối với Minh Đảo, con tình cảm, nhưng bọn họ .”

Nói đến đây Âu Dương Vu Phi giơ tay chỉ đám Lưu Nguyệt.

Ngay đó : “Chỉ cần sư tôn Người một khắc, thì một khắc đồ nhi cũng quản bất cứ chuyện gì của Minh Đảo nữa, đem tất cả giao cho Lưu Nguyệt xử lý.

Người nên , nhiều năm đuổi g.i.ế.c như .

Lưu Nguyệt bọn họ đối với Minh Đảo chỉ hận chứ yêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Minh Đảo rơi tay bọn họ, cần con chắc Người cũng tưởng tượng , bộ đều hủy thì cũng là phế tích khắp nơi.

Truyền thừa ngàn năm, sẽ lập tức tiêu tan trong phút chốc.

Minh Đảo mà Người dùng tâm huyết cả đời vun đắp cũng từ đó mà vĩnh viễn thấy ngày mai.

Sư tôn cần nghi ngờ lời con , con sẽ .”

Lời nặng nề chút tàn nhẫn tuôn , quanh quẩn trong đại điện, sâm nghiêm vô cùng.

Sự tức giận của Vương tôn Minh Đảo nghẹn ở cổ họng, là giận thì , mà giận thì cũng .

Trên mặt hết xanh trắng, thật sự khó coi.

Mà Âu Dương Vu Phi một bước cũng nhường, gắt gao theo dõi .

Lưu Nguyệt một bên dù rõ ràng chuyện của Minh Đảo, nhưng cũng ngu ngốc.

Âu Dương Vu Phi một phen như , mà nàng còn Âu Dương Vu Phi cái gì, thì nàng đập đầu tường cho .

Âu Dương Vu Phi rõ ràng là bảo vệ mạng của Vương tôn Minh Đảo.

Một quyết định chết, dễ dàng.

Ngươi hôm nay ngăn cản , ngày mai vẫn thể chết.

Không thể nào ngăn cản mãi.

Huống chi thêm sự dằn vặt lương tâm, tiếp tục sống như , càng khiến khó chịu hơn.

Mà Âu Dương Vu Phi bướng bỉnh như , uy h.i.ế.p trắng trợn.

Không rõ một lý do cho Vương tôn Minh Đảo tiếp tục sống tiếp .

Cái tên Âu Dương Vu Phi , chính từ tận đáy lòng mà suy nghĩ cho sư tôn của .

Trong lòng nghĩ , mặt nàng trừng ánh mắt của đám Tả, Hữu hộ pháp, trưởng tộc Ngân gia, thể hiện bản đầy tức giận và m.á.u lạnh một cách nhuần nhuyễn.

Thể hiện rõ Vương tôn Minh Đảo và bọn họ thù hận.

Hoàn giúp Âu Dương Vu Phi xác thực lời chút sai sót nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-488.html.]

Nàng quả thật xuống tay với Minh Đảo .

Trong lòng Lưu Nguyệt chút buồn bực.

là lời Âu Dương Vu Phi , nàng

Sát khí sắc bén và lạnh lẽo tràn ngập trong đại điện.

Không cần bất cứ nào rõ, đám Vương tôn Minh Đảo đại điện cũng rõ ràng.

Chỉ cần Âu Dương Vu Phi quan tâm Minh Đảo , chỉ cần giao cho Lưu Nguyệt.

Như kết quả của Minh Đảo, ngoài diệt vong thì tuyệt đối kết quả thứ hai.

Một mảnh tĩnh lặng.

Bích Tinh cung bao giờ rơi yên tĩnh nhiều như .

Ngoài điện gió thu lạnh thấu xương bay lượn, cũng bằng sự rét lạnh .

Loáng thoáng một chút ấm mang đến.

Mà văn võ trọng thần của Minh Đảo sững ngoài Bích Tinh cung, sắc mặt trông ngóng.

Bọn họ chỉ thấy trong nội điện tranh chấp căng thẳng.

Về phần đến mức nào, kết quả , quả thật .

Bất giác từng cũng bắt đầu lo lắng.

Ánh mặt trời xuyên qua trời cao chiếu rọi một góc đại điện, ánh vàng uốn lượn, che lấp hết tất cả những sắc màu khác.

Trong đại điện tĩnh mịch, Vương tôn Minh Đảo tức giận trừng mắt với Âu Dương Vu Phi, mà Âu Dương Vu Phi vẫn tiếp tục chằm chằm Vương tôn Minh Đảo.

Những còn đều dám mở miệng, chỉ yên lặng quan sát.

Không khí tĩnh mịch quanh quẩn một hồi lâu.

Sự tức giận của Vương tôn Minh Đảo, ánh mắt tàn nhẫn quyết tuyệt của Âu Dương Vu Phi, chậm rãi tan biến.

Trên mặt khôi phục sự nho nhã và bất đắc dĩ, xen lẫn chút mừng rỡ.

“Con thật là…”

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng , Vương tôn Minh Đảo chậm rãi giơ tay xoa đầu Âu Dương Vu Phi.

Sự yêu thương sâu sắc và tự hào trong ánh mắt, cũng giấu nữa.

Kiếp tử như , là sự kiêu ngạo cả đời .

Nghe Vương tôn Minh Đảo than nhẹ, sự yêu thương trong ánh mắt của Người.

Tâm Âu Dương Vu Phi nhảy lên một cái.

Hắn điều ý gì, .

Lập tức, mắt ửng đỏ, rung rung gọi một tiếng: “Sư tôn.”

“Không là đúng ý của con , con lớn như , vẫn còn đỏ mũi.”

Khóe miệng khẽ , Vương tôn Minh Đảo vỗ vỗ vai Âu Dương Vu Phi, chậm rãi .

Âu Dương Vu Phi thì cái gì cũng nữa…, chỉ là vòng tay ôm chặt lấy Vương tôn Minh Đảo.

Tựa như hài tử mừng rỡ ôm chặt lấy phụ .

Tình cảm giấu diếm bấy lâu,cũng khống chế nữa, trào dâng mãnh liệt.

Vương tôn Minh Đảo vỗ lưng Âu Dương Vu Phi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trưởng tộc Ngân gia, Tả, Hữu hộ pháp phía bọn họ, thấy cũng khỏi nở một nụ .

Thật giống ngày xưa khi Âu Dương Vu Phi còn nhỏ, chỉ cao tới đầu gối bọn họ, quấn lấy Vương tôn Minh Đảo, lúc đó tình cảm giữa hai cũng như .

Mà bọn họ thật vui mừng, ban đầu cứ cho là tình cảm đổi, mất .

Cuối cùng cũng biến đổi một chút nào.

Vẫn khắng khít như , hoặc là, còn sâu đậm hơn lúc .

Hiên Viên Triệt bên cạnh thấy chậm rãi tới bên Lưu Nguyệt, hai liếc mắt .

Tâm tình trong ánh mắt .

Cũng là nên vui cho Âu Dương Vu Phi, là nên…

Âu Dương Vu Phi hòa giải với Vương tôn Minh Đảo , nhưng bọn họ vẫn là kẻ thù mà, đây…

Ôm thật chặt Vương tôn Minh Đảo một chút, Âu Dương Vu Phi kiềm chế tâm tình kích động, đầu Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu đang cùng .

Buông tay Vương tôn Minh Đảo , Âu Dương Vu Phi xoay mặt đối diện với ba bọn họ.

Tiến lên một bước, sắc mặt nghiêm túc từng , chậm rãi : “Ta quan hệ giữa Minh Đảo và các ngươi là gì.

Ta cũng hạ lệnh g.i.ế.c các ngươi, phái binh phá hủy đất nước của các ngươi là sư tôn của .”

Lời mới , Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đồng thời nhíu mày.

Minh Đảo đuổi cùng g.i.ế.c tận Hiên Viên Triệt, cử binh đánh chiếm Tuyết Thánh của Vân Triệu.

Đây đều là huyết hải thâm cừu (thù hận sâu sắc), quên cũng quên .

“Những thứ cũng giải thích gì, bởi vì gì để giải thích cả.”

Trên mặt Âu Dương Vu Phi hiện lên một nụ cưởi khổ, ba vẫn lên tiếng, tiếp tục : “Ta các ngươi lấy tình cảm giữa và các ngươi để trả nợ .

đủ.

mà, chỉ hi vọng các ngươi niệm tình là bằng hữu, mà một chút.

Sư tôn và các ngươi thù oán, con trả nợ cha, cũng là thiên kinh địa nghĩa (hợp lý hợp tình).

Sư tôn và là cha con ruột, nhưng còn hơn hẳn tình ruột thịt .

Người thiếu các ngươi, để trả.”

“Vu Phi.” Vương tôn Minh Đảo bên cạnh Âu Dương Vu Phi , khỏi nhướng mày, kêu một tiếng Âu Dương Vu Phi, sải bước lên, chuyện.

Đại trượng phu dám , dám chịu.

Những lệnh do ban , sẽ khác tới chịu.

Không nghĩ tới bước một bước còn , Âu Dương Vu Phi đột nhiên trở tay điểm một huyệt xương sườn Vương tôn Minh Đảo gần trong gang tấc.

Vương tôn Minh Đảo nghĩ tới Âu Dương Vu Phi động thủ với .

Nên để ý, cả sững , liền bước lên , cũng cách nào lên tiếng .

Mà ba trưởng tộc Ngân gia, Tả, Hữu hộ pháp cách đó xa, thấy khẽ nhíu mày, nhưng cũng hành động, chỉ lặng lẽ quan sát.

Không đầu , Âu Dương Vu Phi ba Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đang chau mày.

Tiếp tục một tiếng, nghiêng đầu : “Ta sư tôn của sống khỏe mạnh, nhưng vẫn thế nào để… khiến các ngươi thất vọng.

Ta nghĩ bằng cứ như .”

Đột nhiên, tay bên nắm chặt thành quyền, một quyền hung hăng đánh n.g.ự.c trái.

Hiên Viên Triệt thấy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lắc một cái lao .

Trong thời gian chớp nhoáng, một tay mạnh mẽ chặn quả đ.ấ.m đánh n.g.ự.c trái của Âu Dương Vu Phi.

khí thế Âu Dương Vu Phi quá nhanh, chút khoan nhượng.

Một đ.ấ.m mặc dù Hiên Viên Triệt bắt .

quyền phong cũng đánh lên .

Lập tức hình Âu Dương Vu Phi khẽ lui về phía , m.á.u tươi trong khóe miệng lập tức trào .

Lại cố gắng nuốt xuống.

“Ngươi điên .”

Lưu Nguyệt so với Hiên Viên Triệt xông lên chậm một chút, thấy giận dữ gầm lên với Âu Dương Vu Phi, sắc mặt xanh mét.

Vân Triệu bên cạnh cũng nhíu mày thật chặt.

Âu Dương Vu Phi thấy nhếch miệng với Lưu Nguyệt một tiếng.

hé miệng , thì m.á.u tươi trong miệng liền chảy xuống.

Hắn vốn để cho Vương tôn Minh Đảo đánh cho thương.

Mặc dù đả thương tới bên trong, đả thương gân cốt, tạo thành tổn thương cách nào chữa trị.

, nội thương vẫn còn.

Một kích dốc hết lực , khỏi khiến cho nội thương càng thêm nặng.

Nhìn bộ dạng của Âu Dương Vu Phi.

Lưu Nguyệt dường như tức chịu nữa, một cước liền đá Âu Dương Vu Phi: “Ngươi tự sát , chuyện điên rồ gì .”

Nhìn như một cước lợi hại, nhưng thực chẳng tí sức nào.

Đá Âu Dương Vu Phi, giống như con kiến cắn một cái.

Âu Dương Vu Phi thấy miễn cưỡng : “Không điên rồ gì hết, chẳng qua chỉ tìm cách cho các ngươi thể nguôi giận.”

“Nguôi giận? Tự hủy võ công là chúng nguôi giận .”

Hiên Viên Triệt nắm tay Âu Dương Vu Phi, hung hăng ném tay , giọng lạnh như băng.

“Tự hủy võ công?”

Lưu Nguyệt , mặt chuyển sang màu đen , hai mắt Âu Dương Vu Phi như tóe lửa.

Nàng , võ công dùng nội lực và võ công nàng học giống .

Muốn tự phế bỏ võ công, chẳng khác gì c.h.ế.t một a.

Âu Dương Vu Phi thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt tức giận trừng mắt , mở miệng :

“Ta gì để đền bù, gì để thể cầu xin các ngươi tha thứ.

Nếu là phế bỏ võ công đủ, cái mạng cũng lấy đền .”

Lời , Vương tôn Minh Đảo Âu Dương Vu Phi điểm huyệt thể động đậy.

Ánh mắt đỏ lên, khẽ nắm tay thành quả đấm, dường như thể thấy gân xanh mu bàn tay nổi lên.

“Ngươi… ngươi quả thực…”

Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi , trong nháy mắt dường như tức đến mức gì, trong lòng cũng cảm giác gì.

Nhìn thấy Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt sắc mặt .

Âu Dương Vu Phi ho khan một tiếng.

Nhìn hai , chậm rãi nhưng vô cùng nghiêm nghị : “Ta khiến cho các ngươi niệm tình nghĩa giữa chúng bấy lâu nay mà bỏ qua những gì xảy , quá đáng.

đời , tôn kính nhất là sư tôn của .

Ta thật sự xem như cha .

Mà các ngươi đồng thời cũng là bằng hữu xem trọng nhất, cũng các ngươi thua thiệt bất bình.

Cho nên, chỉ thể cho…”

“Ta mạng ngươi gì?” Lời Âu Dương Vu Phi còn hết, Lưu Nguyệt liền giận dữ gầm lên một tiếng.

Âu Dương Vu Phi trong mắt dâng lên ý , nhưng trả lời.

Lưu Nguyệt thấy nghiến chặt răng, tiếng ken két, nhưng cũng lên tiếng.

Trong đại điện nữa rơi sự tĩnh lặng thứ mấy.

Một lúc lâu, Hiên Viên Triệt thấy Âu Dương Vu Phi là thật, chứ là giả vờ cho lệ, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.

Ngay đó, đột nhiên đá một cước, Âu Dương Vu Phi liền Hiên Viên Triệt đá trúng mạnh một cái.

Trực tiếp lăn hai vòng đất, ho máu.

Mà lúc Vân Triệu vẫn luôn ở phía lên tiếng cũng lên tới đây.

Lạnh lùng Âu Dương Vu Phi một cái, tiếp theo cũng giơ chân lên đá một cước.

“Ầm.” Âu Dương Vu Phi đá, đụng trụ ngọc phía , dính ít vết máu.

“Âu Dương ca ca…”

Linh Ngọc kể từ khi tiến đại điện gì, thấy , khỏi dựng lông mày.

Vương tôn đánh, dám lời nào, nhưng dựa mà hai dám đánh.

Lập tức liền xông .

Không nghĩ tới, Ly Lạc chút hiểu , trực tiếp bắt lấy Linh Ngọc, để cho xông qua, hai vướng lấy một chỗ.

Mà Tả, Hữu hộ pháp và trưởng tộc Ngân gia nhúc nhích, cứ như .

“Khụ… khụ…” Che miệng ho khan hai tiếng, Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu lên Hiên Viên Triệt, Vân Triệu.

Hiên Viên Triệt mặt lạnh lùng : “Ngươi sớm nghĩ tới chiêu ?

Ngươi đúng là dám đánh cuộc, ngươi đoán là chúng hạ thủ đúng ?

Vô liêm sỉ, đáng chết, nhiều tìm đường sống từ trong chỗ c.h.ế.t như , ngươi tưởng chỉ bằng ngươi thê thảm thế là coi như xong?

Ta cho ngươi , dễ dàng như .”

Dứt lời, Hiên Viên Triệt đến gần, đánh Âu Dương Vu Phi một quyền.

Đồng thời lạnh lùng : “Ngươi nhớ cho kỹ, từ nay về ngươi nô bộc cho , từ từ mà trả nợ cho đến chết.”

Nói xong, vung tay áo bào, liền về , để ý tới Âu Dương Vu Phi.

Mặt lạnh lùng, thanh âm cứng rắn, nhưng ý tứ .

Đầu lông mày Âu Dương Vu Phi sáng ngời.

Đột nhiên Hiên Viên Triệt , Vân Triệu ngay tại chỗ hừ lạnh một tiếng, chằm chằm Âu Dương Vu Phi : “Không sự cản trở của Minh Đảo ngươi, tên Hiên Viên Triệt vô liêm sỉ đó, thể thâu tóm Tuyết Thánh của nhanh như ?

Ngươi đổi, một mạng của ngươi thể đổi giang sơn vạn dặm của ?”

Vừa như xong, Âu Dương Vu Phi cũng nghẹn lời, khổ một tiếng.

“Ta thể…”

“Bớt phí lời , ngươi thể cái rắm.” Vân Triệu tục một câu.

Sau đó lạnh lùng trừng mắt Âu Dương Vu Phi một cái: “Ta quen tên ? Ta quen một nhóm các ngươi chứ.

Coi như là xui tận mạng.

Ngươi nhớ kỹ cho , mà cần ngươi bán mạng cho , nhớ chạy đến nhanh giùm một chút.”

Một lời , Vân Triệu trừng mắt Âu Dương Vu Phi một cái.

Lời ý … Nghe chói tai, nhưng

Sắc mặt Âu Dương Vu Phi tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lộ nụ , dần dần nở rộ sự cảm kích.

Lập tức khỏi đưa mắt chậm rãi về phía Lưu Nguyệt.

Loading...