Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-12-03 05:58:22
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không , mới đến ba ngày nay, danh tác bao trọn nhà nghỉ Phượng Lai, căn cơ, chỉ là họ Lưu." Nghi Thủy thành chủ cũng đè thấp thanh âm.

Người , tự nhiên đó đều điều tra đến, chính là một tia manh mối, giống như từ trong khí .

Người trung niên liền giương mắt thật sâu Lưu Nguyệt thần thái tự nhiên, liếc mắt một cái, cúi đầu vài động tác nhỏ, phía lập tức vội vàng lui xuống.

Võ lâm đại hội chính thức bắt đầu, lôi đài bóng bay nhảy, đao qua kiếm .

Tám , bốn đôi, cùng tỷ thí lôi đài.

Bất quá, ngày đầu tiên các cuộc tỷ thí cũng mắt, đều là bắt đầu từ võ công thấp nhất loại dần, cao thủ như đám Trầm Mộc lúc đều đài, căn bản bóng dáng đài.

Nghe đám Trầm Mộc, Phong Thành, bởi thanh danh quá mức vang dội, cho nên cần tham gia vòng đấu ngày thứ nhất, trực tiếp từ ngày thứ hai mới bắt đầu tỷ thí.

Trên lôi đài quả thực kịch liệt, quần chúng chung quanh tiếng kinh hô một tiếng tiếp một tiếng, nhưng ở ghế cao vẫn một chút phản ứng, hiển nhiên đều thường.

"Đây hình như là huyết thiềm thừ." Một vòng cho hết lời, Vân Triệu liếc mắt một cái liền thấy đỉnh lôi đài đặt một cái bạch ngọc hạp, bạch ngọc hạp chắc chắn đang bày huyết thiềm thừ.

Ở vị trí nếu cũng chỉ thể thấy một điểm màu đỏ loáng thoáng lộ , rõ ràng lắm chân diện mục.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Huyết thiềm thừ, c.h.ế.t tiệt, như thế nào phát hiện dặt lên đó khi nào , chịu thiệt, chịu thiệt ." Vân Triệu thần tình oán giận, thanh âm vô cùng hối tiếc .

Lưu Nguyệt thèm để ý đến Vân Triệu bên cạnh đang huyên thuyên oán giận, phát hiện, nàng chính là thấy rõ ràng, huyết thiềm thừ lớn như bàn tay trẻ em, cả vật thể trong suốt, đỏ như m.á.u trạch, vô cùng xinh .

Huyết thiềm thừ quả thật là đồ vật , nếu là cấp Hiên Viên Triệt ăn, khẳng định .

Hai mắt nhíu , Lưu Nguyệt khẽ nhấp chén trong tay.

"Vị thứ ba mươi tư, Lưu Nguyệt, đánh với, vị thứ ba mươi lăm, Phương Hùng." Trên lôi đài phía đông, một lập tức cao giọng tuyên bố cuộc tỷ thí tiếp theo.Vân Triệu , mắt trợn trừng, đầu Lưu Nguyệt, mặt đầy vẻ kinh ngạc, vặn vẹo: “Lưu , lên võ đài?”

Lưu Nguyệt lạnh lùng thoáng qua Vân Triệu đang thể tin nổi, trầm giọng : “Có vấn đề .” Rồi chậm rãi dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-82.html.]

Người chung quanh thấy Lưu Nguyệt lên, khỏi nhất tề yên lặng, tiếng cao đàm thoát luận biến mất, bình tĩnh Lưu Nguyệt. (cao đàm thoát luận: bàn luận hăng say)

Mỹ nam tử như bước từ tranh vẽ , cư nhiên tỷ thí.

“Lưu , đao kiếm mắt, ….Huynh một điểm nội lực cũng , ……Huynh chạy lên xem náo nhiệt cái gì chứ?” Vân Triệu Lưu Nguyệt từ xuống vài , lắc lắc đầu.

“Thêm vũ khí cũng mang theo, tìm c.h.ế.t .” Vân Triệu hai bàn tay Lưu Nguyệt trống , thần tình đồng ý.

Lưu Nguyệt thèm quan tâm đến những lời lý lẽ của Vân Triệu, dậy, bước từng bước xuống hàng ghế khách quý.

Toàn bộ khách quý lúc nhất thời đều yên tĩnh, ánh mắt từ khắp nơi đều tập trung lên Lưu Nguyệt.

Ngoài biên lôi đài, Đỗ Nhất ba ngày nay thấy mặt, đột nhiên lên, nâng tay dâng cho Lưu Nguyệt một cây d.a.o cầm. (dao cầm: một loại đàn dây của TQ)

Lưu Nguyệt cầm lấy, một tay ôm nó, bước lên lôi đài.

Áo trắng phiêu phiêu, đối diện là một hán tử tráng kiện mặt mày dữ tợn, quả thực đối nghịch như trời với đất.

“Tiểu bạch kiểm, xuống , đừng để lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.” Phương Hùng cao lớn thô kệch đối diện, thấy Lưu Nguyệt lên, nhất thời thần tình khinh bỉ . (tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng, đây là từ chuyên dùng để chỉ những thư sinh suốt ngày chỉ sách, tay chân yếu mềm, cùng với từ “đồ vô dụng cùi bắp” chẳng khác gì ^^)(lão tử: thái độ hống hách, dùng khi chỉ khác, giống nghĩa từ “ông nội mi”)

Trong lúc luận võ màng sinh tử, lên đây, sinh tử đều ở ý trời, nơi để chơi đùa.

Lưu Nguyệt lạnh lùng Phương Hùng một cái, nhiều lời, nhưng trong mắt đầy vẻ khinh miệt, rõ ràng.

Phương Hùng thấy , nhất thời giận dữ, cầm chắc lợi đao (đao sắc nhọn) trong tay, quát to: “Vậy đừng trách lão tử khách khí.” Vừa dứt lời, lợi đao trong tay vung lên, bổ tới đầu Lưu Nguyệt, tuyệt lưu tình, một kích g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Nguyệt.

Tay trái ôm d.a.o cầm, Lưu Nguyệt cũng thèm Phương Hùng đang lao tới, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt đàn, tư thái tao nhã, giống như đang đánh đàn .

Trên đấu trường sinh tử đánh đàn, quả thực là .

“Mau tránh, mau tránh.” Vân Triệu phía chau mày, nhảy dựng lên hét.

Loading...