Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 84

Cập nhật lúc: 2024-12-03 05:58:25
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhẹ, tiếng gió thổi qua, cửa sổ vô thanh vô tức mở một cái khe hở hẹp, một tia khói chậm rãi bay lên.

Hết thảy đều nhẹ nhàng, nếu Lưu Nguyệt là nhân tài kiệt xuất, chỉ sợ cũng điều gì khác thường.

Không một tiếng động, vô sắc vô vị.

Lưu Nguyệt ngửi một ngụm, tồi, mê hồn hương tuyệt.

Khóe miệng vẽ nên một tia lạnh, loại cùng nàng đối chọi, chỉ sợ tám trăm năm, thủ đoạn cũng chỉ đáng cho nàng đùa giỡn.

Khói nhẹ lan tràn, nhè nhẹ lan tỏa bên trong căn phòng.

Sau nửa ngày, cửa sổ khẽ vang lên thanh âm, một đạo bóng đen phi nhanh tiến , nhanh nhẹn như con báo.

Lưu Nguyệt tuy rằng ngủ nhúc nhích, nhưng động tĩnh trong phòng đều thoát khỏi mắt nàng.

Người hiển nhiên nghĩ Lưu Nguyệt mê hoặc, lập tức thập phần thoải mái tiêu sái tiến , từ trong lòng lấy một bình nhỏ, móng tay khơi mào liền lấy một ít bột màu trắng, liền hướng Lưu Nguyệt đến.

Mùi thơm phác mũi, vật tỏa thứ hương cho say mê.

Đầu ngón tay đặt cố Lưu Nguyệt, hắc y nhân đột nhiên lông tơ đều dựng hẳn lên, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Lưu Nguyệt mắt vốn hề hôn mê, hai con ngươi đen vô thanh vô tức mở, chính là lạnh lùng .

Đôi mắt đen , cơ hồ thể cắn nuốt , âm trầm mà lãnh khốc

Lãnh huyết cùng xơ xác tiêu điều như , cơ hồ từng gặp qua.

"Trầm hương, tồi." Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, một câu toạc thiên cơ.

Trầm hương, loại đôc tố tàn nhẫn nhất trong hàng trăm loại độc, sẽ trong khoảnh khắc lấy tính mệnh, mà khi dùng độc, nếu một tháng một thuốc giải, liên tục ăn trong một năm, da thịt sẽ thối rữa mà chết, quả thực hạ thủ vô cùng ngoan độc.

Cấp nàng dùng loại độc nay, xem khống chế nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Nguyệt mắt đen liền trầm xuông, mới trận đầu kẻ đối nàng xuống tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-84.html.]

Hắc y nhân Lưu Nguyệt một lời toạc , khỏi rùng một cái, cư nhiên mặt Lưu Nguyệt dám động thủ, hình chợt lóe hướng gian ngoài b.ắ.n .

Lưu Nguyệt thấy hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhanh như tia chớp động thủ lên d.a.o cầm ở đầu giường, cây cầm huyền vang lên một tiếng, một đạo phong nhận như bay phóng .Dám động đến nàng, tới cũng , lùi cũng xong.

Hắc y nhân còn đang ở giữa trung, dùng mắt thấy còn kịp chạy chỗ khuất.

Phong nhận b.ắ.n mà đến , mau chóng đuổi theo, ảnh giữa trung phịch một tiếng ngã xuống đất, giữa tiểu viện vặn vẹo giãy dụa vài cái, ngừng nhúc nhích.

Sau đó, m.á.u tươi chậm rãi thẩm thấu , đỏ tươi tuyệt .

Người nhanh cách mấy, cũng qua tốc độ của gió.

“Ra chuyện gì? Ra chuyện gì?” Giữa một màn quỷ dị như , Vân Triệu như một gã hàng cá, lớn tiếng la lên láo nháo.

Ngay đó, Lưu Nguyệt chỉ thấy cửa phòng đá một cái mở toang, Vân Triệu quần áo chỉnh vọt , trong tay còn nắm chiết phiến của . (chiết phiến: quạt giấy)

Tới cũng thật nhanh, Lưu Nguyệt Vân Triệu chạy .

Từng bước bước , Vân Triệu thấy trong phòng một chút dấu vết đánh cũng , chỉ Lưu Nguyệt lạnh lùng giường .

Thoạt , giống như chính Vân Triệu còn khẩn trương hơn cả Lưu Nguyệt, khiến khỏi trừng mắt nàng.

“Đi ngoài.” Lưu Nguyệt liếc Vân Triệu, lạnh lùng ném một câu, trở , cố thuyết phục bản ngủ ngủ, giống như tuyệt để chuyện mắt.

Vân Triệu thấy màn , sờ sờ trán, đột nhiên ngẩng đầu, hít thật sâu một khí trong phòng, nhíu mày : “Mê hồn hương?”

Dứt lời, cũng quản đây là phòng Lưu Nguyệt, nhanh chạy tới hất cửa sổ , bóng đêm mờ mịt bên ngoài.

Trong tiểu viện, bóng c.h.ế.t biến mất, chỉ còn một vết m.á.u to giữa ánh trăng m.ô.n.g lung mờ ảo, dễ thấy, nhưng thoát ánh mắt tâm tìm kiếm.

Vân Triệu nhíu mày, vết m.á.u mặt đất, đầu Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh, đang cố ngủ, nửa ngày mới nhướng nhướng mày : “Nguyên lai ( thì ) là một con gián.”

Vừa vờn vờn tóc, tiêu sái quạt quạt chiết phiến trong tay, bất quá do lúc quần áo cả chỉnh, nên một chút vẻ phong lưu tiêu sái, chỉ như một tên vấn đề thần kinh.

“Ta ngủ tiếp đây, nếu con gián to hơn, bảo một tiếng, đến giúp đánh, phòng chừng hai ngày tới, sẽ còn nhiều hơn.” Quơ chiết phiến trong tay, Vân Triệu híp híp mắt, ngáp một cái.

Loading...