Ba ngày, nhoáng cái trôi qua, đảo mắt ánh rạng đông buổi sớm, xuyên thấu phía chân trời, toả sự ấm áp khắp bốn phương tám hướng.
Dòng nối , bộ Nghi Thuỷ thành đều chen chúc chật như nêm, cơ hồ khắp đại lục đều đến đây, trận đấu cuối của đại hội, ai trụ cuối cùng, ai là thiên hạ nhất.
Chữ thiên hạ nhất , khiến cho tất cả sôi trào.
Tại quảng trường, tấp nập, qua giống như một mảng kiến, một mảng kiến lớn vô hạn vô biên.
Trong hội trường, đại biểu ba phương thế lực còn đều tới , tuy rằng ai gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng, ba đều là gian tế của quốc gia khác.
Chỉ , mà thế lực gì cũng , lý lịch thế trong sạch đến thể trong sạch hơn, Lưu Nguyệt, còn thấy đến.
Ba ngày biến mất, giờ vẫn thấy mặt, quả thực khiến ở Hậu Kim quốc nóng lòng lo lắng chết.
“Còn tìm ?” Trên ghế khách quý, một trung niên nhân mặc bộ triều phục (quần áo mặc khi triều) màu tím, mặt bình tĩnh đè thấp giọng .
“Chưa.” Thành chủ Nghi Thuỷ thành sắc mặt cũng khá nhục nhã.
“Trận đấu sắp cử hành, danh nhất cho ai cũng , nhưng mà Lưu Nguyệt …….” Thành chủ Nghi Thuỷ thành tiếp, nhưng mày gắt gao nhíu chặt.
“Tìm, nhất định tìm cho .” Trung niên nhân mặt mày xanh mét.
“Vâng.” Thành chủ Nghi Thuỷ thành trán đầy mồ hôi.
Sắc trời sáng rõ, một hồi tỷ thí cuối cùng sắp bắt đầu , chỉ Lưu Nguyệt còn tới, còn tới.
Tầng tầng ánh mặt trời chiếu rọi, ngoại ô Nghi Thuỷ thành, chim hót líu lo, một mảnh thanh u, lịch sự tao nhã, gió lạnh thổi nhẹ, cực kỳ thanh lương.
Lưu Nguyệt sắc mặt lạnh như băng, năm ngón tay vung lên, đại thụ ngán đường mặt, ‘rầm’ một tiếng, đánh ngã.
Nàng tìm thấy cách , chỉ xông tới, dựa theo ánh mặt trời mà , đường đánh ngã bất cứ thứ gì ngán chân.
Nàng cũng tin, nàng thoát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-98.html.]
“Rầm.” Thêm một tiếng vang lên, một gốc đại thụ đốn ngã, Lưu Nguyệt từng bước phóng qua, chân còn kịp chạm đất, đột nhiên từ xa xa truyền đến một trận thanh âm cộp cộp.
Tiếng bước chân, mặt Lưu Nguyệt chợt loé qua tia lạnh lẽo, đầu , năm ngón tay quấn nhanh dây đàn, nếu là Độc Cô Dạ, nàng nhất định lực ứng phó, lưu tình.
Tiếng bước chân tới gần, ngay đó, một từ trong bụi cây xông , hé khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời, Vân Triệu.
“Huynh của , quả nhiên ở trong , tìm thật khổ.” Vân Triệu một mảng cây cối đổ sập lung tung xung quanh, Lưu Nguyệt lạnh như băng ở giữa, thần tình u ám nhất thời tán , sáng lạn như ánh mặt trời.
Lưu Nguyệt thấy tới là Vân Triệu, khỏi buông lỏng dây đàn trong tay .
Vân Triệu gạt mồ hôi, bước nhanh về phía Lưu Nguyệt, đồng thời cao giọng : “Ta cái gì mà đắc tội tới Thái tử Ngạo Vân quốc – Độc Cô Dạ thế, cửu sát trận của cư nhiên dùng để vây , ây da, đúng, cửu sát trận, mà là cửu vây trận, cư nhiên xuống tay g.i.ế.c ?”
Kinh ngạc nhướng mày, Vân Triệu giống như cảm thấy một chuyện gì cực kỳ bất khả tư nghị ( thể diễn tả/cực kỳ khó tin).
“Có vấn đề .” Lưu Nguyệt xoay trừng mắt Vân Triệu.
“Không , .” Vân Triệu nhất thời giơ tay đầu hàng: “Bất quá, thực là, chuyện quá khó gặp, xuống tay cực kỳ nhanh gọn, tay là chút lưu tình, cư nhiên g.i.ế.c .”
“Nói nhiều, mau.” Lưu Nguyệt thấy Vân Triệu , lập tức cầm lấy cánh tay , trầm giọng , trận tỷ thí của nàng, kế hoạch của nàng.
Vân Triệu thấy , lập tức xoay trở , : “Huynh cũng gấp , trận đấu sắp bắt đầu , hảo mất đến ba ngày trời, cuối cùng cũng mò đường trong trận thế, nếu tỷ thí như thế nào đây.
Thật là, Độc Cô Dạ cư nhiên cũng đến đây, hảo chỉ dùng cửu vây trận, nếu dùng cái khác, cũng đành bó tay, cách giải trận thế bày , phỏng chừng ngoài Thiên Thần Dực Vương Hiên Viên Triệt còn đang rõ tung tích , những khác cũng chỉ ……”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt mắt sáng ngời, Triệt của nàng.
Ánh mặt trời rạng rỡ, trận tỷ thí cuối cùng sẽ bắt đầu ngay thôi.
Tiếng chuông thanh thuý vang vọng trong quảng trường, của ba phương thế lực lên lôi đài, chỉ còn Lưu Nguyệt xuất hiện.
“Trong thời gian một nén hương, nếu Lưu Nguyệt xuất hiện, xem như bỏ cuộc.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tàn hương tắt, Lưu Nguyệt còn thấy.
“Đã đến giờ, Lưu Nguyệt bỏ cuộc, tỷ thí bắt đầu………….”