Bạch Hủ   đợi từ nãy giờ.
“Cuối cùng ngươi cũng về .”
Nếu   nam nữ thụ thụ bất , sợ Thời Khanh Lạc   trong thôn đàm tiếu    chủ động  tìm nàng .
Thời Khanh Lạc  đối diện  : “Có chuyện gì ?”
Bạch Hủ  thấy bộ dạng lười biếng của nàng,  mặt  khỏi lộ rõ vẻ chán chường.
Nữ nhân   quan tâm một chút nào đến việc buôn bán đường trắng ?
Chẳng lẽ là quá tin tưởng  chất lượng đường trắng  do gan quá lớn mà  thèm để ý?
Tuy nhiên,   vẫn chủ động : "Hai tuần qua   thu gom hết  đường nâu  thể mua ,  đường trắng  tạo  đều    lượt gửi hết đến kinh thành.”
“Bên  trả lời rằng, các thế gia danh môn đều vô cùng coi trọng  đường trắng .”
Thời Khanh Lạc  chút rung động: “Đây là điều tất nhiên.”
Dù   tháng  lời nhuận phần trăm của nàng mới đến.
“Ngươi cứ đem giá cả nâng lên, chăm chút đóng gói cẩn thận. Đám  thế gia  ăn loại đường trắng   chỉ vì nó hiếm mà nó còn đại biểu cho  phận của họ.”
Nếu  những tên quý tộc đó  thể nào đều  một ngày ba bữa đều ăn đường trắng ?
Cho nên dựa  chất lượng đường trắng và đóng gói,  mua chính là đại biểu  phận.
Từ khi bắt đầu nàng xác định sẽ bán giá cả cao cho quý tộc, mà  nhắm   dân bình thường.
Về  đường trắng  phổ biến với  lượng lớn thì sẽ giảm giá,  mắt thì  thể.
Bạch Hủ  tủm tỉm : “Quả nhiên vẫn là  ngươi  thấu.”
Tức phụ của Tiêu Hàn Tranh  năng lực và tầm  xa rộng, thậm chí còn mạnh hơn đám nam nhân bọn họ  nhiều.
Thời Khanh Lạc đốt lửa bếp lò nhỏ, cầm lấy dụng cụ pha  bắt đầu pha .
Thời đại  còn   nghệ thuật uống , nhưng ở hiện đại nàng   thích uống .
Ngày đó nàng vô tình  với Tiêu Hàn Tranh, mấy ngày  tiểu tướng công  huyện thành liền mang về cho nàng một bộ ấm  tinh xảo.
Rót cho Bạch Hủ một chén,  rót cho  một chén khác, chậm rãi uống: “Ta chờ ngươi tháng  đưa lợi nhuận  chia đến cho .”
Chỉ cần nàng  điều kiện, sẽ  để  chịu ủy khuất.
Ngày hôm đó, nàng nhận  một ngàn lượng từ Bạch Hủ, liền  mua một ít  ngon về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-117.html.]
Đây là  đầu tiên Bạch Hủ thấy   pha  như thế.
Nhấc chén lên liền  thể thấy nước  bên trong  màu xanh trong suốt, hương thơm của  cũng đậm đà.
Hắn  nhấp một ngụm,  mà hương vị  ngon, nó còn đậm đà hơn cả loại    thường uống,  thanh tân..
“Không ngờ rằng ngươi còn  am hiểu cách pha .”
Bạch Hủ hỏi: “Đây là cách pha  gì?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Đây gọi là  đạo.”
“Tại  nó   gọi là  đạo?” Bạch Hủ  đầu tiên  tới cái tên .
Thời Khanh Lạc giải thích: "Bởi vì cách pha loại    đặc biệt, nó đòi hỏi thao tác công phu tỉ mỉ."
Bạch Hủ  : "Nghe ngươi  như  cũng   đạo lý."
Vừa    thấy Thời Khanh Lạc pha  nước chảy mây trôi, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu   bộ dáng xanh xao vàng vọt cùng quần áo  phần rách rưới,   lầm tưởng rằng nàng là quý nữ đến từ kinh thành.
“Ngươi  thể  cho   chỗ  của  đạo  ?”
Vì thế Thời Khanh Lạc  trò chuyện cùng Bạch Hủ về  đạo. Chẳng những đạo lí rõ ràng,   liền  chính là cao thủ trong nghề, điều   cho Bạch Hủ  khỏi giật !
Sao nữ nhân   thể lợi hại đến , vị lão thần tiên   bao nhiêu trâu bò!
Bạch Hủ  : “Ta  thể học cái gọi là  đạo   ?”
Trà đạo  thật ưu nhã mang theo ý nhị,  thích hợp pha khi ở cùng với bằng hữu hoặc đối tác  ăn.
Thời Khanh Lạc thờ ơ : "Có thể nha, ngươi  thể   một bộ  cụ chuyên biệt, hiện tại  liền dạy ngươi."
Bạch Hủ vui vẻ : “Cám ơn.”
Hai    chuyện phiếm  uống .
Bạch Hủ cũng đại khái học cái gọi là  đạo, dự định hôm nay sẽ về huyện thành để đặt một bộ  theo yêu cầu, vài ngày nữa mời bạn bè mở tiệc để thể hiện.
Sau khi học xong  đao, Bạch Hủ nóng lòng chỉ  cây hoa cúc ba màu trong sân và : “Đây là thứ ngươi trồng?”
Trước đó nữ nhân    rằng nàng  thể trồng  hoa cúc cùng hoa  với nhiều màu sắc khác  nhưng    hề tin  lời  đó.
Làm thế nào  thể trồng  một bông hoa với nhiều màu sắc khác  chứ, quả thật  kì lạ.
 thực tế  vả mặt  .
Hơn nữa,     và Thời Khanh Lạc cùng  thảo luận về  đào, chuyện   cho Bạch Hủ càng  dám đánh giá thấp nàng.