Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:25:19
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ: "Lâm bá, nhưng ngươi sẽ sớm thả thôi mà."
Lâm bá khổ một tiếng, giải thích,"Thẩm Chỉ nha đầu, cầu xin ngươi."
Mộc Mộc ở một bên đến thở .
Thẩm Chỉ thở dài, cuối cùng gật đầu,"Như , nhận Mộc Mộc con nuôi của và Trường Phong, bình thường nó ở nhà chúng , nhưng lúc nào nó cũng thể tìm ngươi."
Lâm gia gia mắt đỏ hoe, ông trịnh trọng dập đầu với Thẩm Chỉ,"Cảm ơn cám ơn."
Dập đầu xong, về phía Mộc Mộc,"Mộc Mộc, ngoan, con cũng dập đầu với thẩm... Không, nuôi !"
TBC
Mộc Mộc bán, nhưng gia gia bảo nó dập đầu với thẩm thẩm xinh , nó cự tuyệt.
Tiểu gia hỏa "Bang bang bang" dập đầu vài cái.
Thẩm Chỉ vội vàng đỡ nó dậy,"Ai bảo con dập mạnh như ? Đầu đập vỡ thì đây?"
Nàng cẩn thận kiểm tra đầu cho tiểu gia hỏa.
Lâm gia gia cảnh , nước mắt bất giác chảy xuống.
Sở Trường Phong bọn họ chờ trái chờ , qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Chỉ cũng dắt Mộc Mộc .
Nhóm tiểu gia hỏa đều nhao nhao vây quanh.
"Nương! Mộc Mộc! Sao giờ hai mới a? Chúng đợi thật lâu! Hai đều..."
Sở Cẩm Niên chạy đến mặt bọn họ, còn xong, thấy Mộc Mộc đến hai mắt đỏ rực, nó lập tức ngậm miệng .
"Mộc Mộc, đừng , cha , qua một tháng nữa, gia gia ngươi sẽ trở ."
Sở Cẩm Chu vỗ vỗ bả vai nhỏ của Mộc Mộc,"Đừng ."
Tam Nha: "Đừng nha, gia gia ngươi cũng cần ngươi! Khóc cái gì?"
Mộc Mộc vốn chỉ là nhỏ giọng nức nở, thấy lời lập tức rống lên.
Nó trực tiếp đặt m.ô.n.g đất, ôm đầu lớn.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ thở dài, tiểu gia hỏa thật vất vả mới dỗ , một câu của Tiểu Tam Nha chọc trúng chỗ đau, ?
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ lóc t.h.ả.m thiết.
Sở Trường Phong đẩy xe lăn tới, ngẩng đầu , đáy mắt mang theo nghi vấn.
Theo lý mà Mộc Mộc đó , gia gia sẽ nhốt một tháng, chuẩn tâm lý, một chuyến thành như ?
Thẩm Chỉ: "Ta nhận Mộc Mộc con nuôi, nó sẽ ở nhà chúng ."
Sở Trường Phong sửng sốt, nhưng nhanh liền gật gật đầu,"Được."
Thẩm Chỉ đặt tay lên lưng ghế xe lăn của ,"Sở Trường Phong, trách chứ?"
"Ta trách nàng?" Chàng giống như là chuyện gì buồn ,"Cái nhà nàng thể chủ bất cứ chuyện gì, chỉ là... một đứa bé cũng dễ nuôi như , chúng chịu trách nhiệm với nó."
"Ta ." Thẩm Chỉ nuôi thêm một đứa con, vai liền thêm một phần trách nhiệm, một phần trọng trách.
Nàng cố gắng hơn nữa mới .
Sở Trường Phong đứa nhỏ chít chít trong đám trẻ con, hai tiểu nhãi con nhà đang cau mày, ngừng an ủi, trong lòng nặng trĩu.
Nàng đủ mệt mỏi , vì cái nhà , thể gì đây?
Làm thế nào mới thể chia sẻ một ít với nàng đây.
Đều tại , thật sự quá vô năng.
Chàng nghĩ cách.
Qua thật lâu, nhóm tiểu gia hỏa cũng dỗ Mộc Mộc nữa, mấy lớn mới dẫn bọn chúng về nhà.
Trên đường qua huyện thành, Sở Trường Phong chằm chằm các cửa hàng ven đường, suy nghĩ chút gì đó.
Đoàn còn về đến nhà, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa to.
Cũng may tăng nhanh tốc độ, chạy mười lăm phút là thể về đến nhà.
Trương đại nương bọn họ đều tự dẫn theo hài t.ử nhà trở về nhà, Thẩm Chỉ cùng Sở Trường Phong cũng mang theo ba tiểu gia hỏa trở về nhà.
Mộc Mộc tuy rằng đủ , nhưng bây giờ vẫn còn nấc lên từng hồi.
Thẩm Chỉ xoa xoa đầu nó,"Bảo bối ngoan, đừng nữa ?"
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn xổm bên cạnh Mộc Mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-137.html.]
"Mộc Mộc, đừng ."
"Đừng , ngươi chính là của ."
Sở Trường Phong cũng đến gần, kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc,"Tiểu nhãi con, gọi cha nuôi."
Mộc Mộc mím môi, qua thật lâu, mới mềm mại gọi một tiếng "Cha nuôi".
Thẩm Chỉ: "Còn thì ?"
"Mẹ... Mẹ nuôi-"
"Ta! Còn nữa!"
Sở Cẩm Chu tươi sáng lạn.
"Chu Chu ca ca."
"Ta ?!" Sở Cẩm Niên bất mãn, Mộc Mộc là bạn nhất của nó, hẳn là nhất với nó, gọi nó ?
Mộc Mộc Sở Cẩm Niên thật lâu, cuối cùng nhỏ giọng : "Đệ ."
Sở Cẩm Niên như sét đánh,"Đệ... ?!"
Thẩm Kỳ: "Niên Niên, Mộc Mộc lớn hơn con hai tháng, con đương nhiên là ."
"Con... con..."
Cho đến giờ phút , nó mới nhận điều quan trọng, Mộc Mộc biến thành ca ca của nó, về nó trở thành nhỏ nhất trong nhà. .
Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà.
"Con... nhưng con ca ca..." Nó đột nhiên kéo tay Thẩm Chỉ.
"Nương, lớn hơn hai tháng cũng , để cho con ca ca của Mộc Mộc , con chắc chắn sẽ !"
Mộc Mộc chớp chớp nước mắt,"Con... con ca ca-"
Hai tiểu gia hỏa lớn, nhưng đối với việc ca ca chấp nhất cũng ít.
"Liền theo tuổi mà tính, Chu Chu là lão đại, Mộc Mộc là lão nhị, Niên Niên là lão tam!" Thẩm Chỉ giải quyết dứt khoát
Sở cẩm năm sống còn gì luyến tiếc, đừng là Mộc Mộc , ngay cả nó cũng đây!
"Vậy khi nào con mới thể ca ca nha? Con ca ca..."
Tiểu gia hỏa ủy khuất thầm.
Thẩm Chỉ Sở Trường Phong, ung dung : "Chờ , chờ nương và cha con sinh cho các con một ."
"Khụ khụ khụ..." Sở Trường Phong hai mắt dại .
Còn ba tiểu gia hỏa thấy lời liền mừng rỡ tìm thôi, Mộc Mộc cũng , hỏi thẳng khi nào nàng mới thể sinh .
Thẩm Chỉ lừa dối một hồi lâu, cuối cùng bọn chúng cũng yên tĩnh.
Hôm nay thật đúng là mệt mỏi đến mức gì cả, buổi sáng bán đồ ăn, buổi chiều gặp loại chuyện , đừng hai lớn, ngay cả các tiểu gia hỏa thể xác và tinh thần cũng đều mệt mỏi.
Nấu mì ăn xong, Thẩm Chỉ gọi bọn chúng lên giường ngủ.
Mộc Mộc theo Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên lên giường nhỏ, hai bọn họ sắp xếp ở giữa.
Giường Thẩm Chỉ sửa , cũng đệm, chăn cũng rách nát, chăn màu sắc, thối cứng.
Sau đó Thẩm Chỉ đều ném , tìm một cái chăn và một cái đệm mềm của nguyên chủ .
Nằm ngủ mềm mại và thoải mái.
Mộc Mộc ở nhà ngủ với gia gia, nhà bọn họ chăn , cũng rách nát. Hôm nay đắp chăn cũng cảm thấy vô cùng.
Nó đắp chăn, chỉ lộ một đôi mắt, còn ngửi một mùi thơm nhàn nhạt từ chăn.
Chỉ là tò mò qua , nghĩ đến gia gia, trong lòng khổ sở.
Gia gia cần nó nữa.
Gia gia để cho nó ở nhà thẩm thẩm xinh ... ... nhà nuôi, bảo nó lời, chăm chỉ việc.
Nó đương nhiên , chỉ là nó rời khỏi gia gia, cho dù gia gia giống như cha nuôi thể , nó cũng thể giống Niên Niên , hái rau dại cho gia gia, chăm sóc gia gia.
Còn nữa, bình thường gia gia luôn dạy nó , trộm đồ, khi dễ khác, nhưng tại gia gia... trộm đồ của khác?
Nó rõ loại chuyện là đúng, nó nghĩ , trong lòng khổ sở.
Sợ Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên , nó chỉ thể chôn trong chăn, nhỏ giọng .