Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 396
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:31:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Phong sửng sốt một lát, tóc cũng lau, ôm lấy con gái nhỏ nhà , hai mắt tỏa sáng dạy bé chuyện.
"Bảo bối, gọi cha."
"A..."
Tiểu nha đầu trong lòng , chớp đôi mắt to tròn xoe, một lời.
Sở Trường Phong: "Gọi cha, cha!"
Giọng của bao nhiêu dịu dàng bấy nhiêu dịu dàng, nhưng tiểu nha đầu cho mặt mũi, đầu xoay tới xoay lui mà tìm nương.
"Nương... Nương..." Bé mềm mại kêu lên.
Sở Trường Phong: "..."
Chàng quả thực quá thương tâm! Tiểu nha đầu quá nhẫn tâm, chỉ gọi nương mà gọi cha!
"Nương..."
Tiểu nha đầu vươn bàn tay nhỏ bé, trông mong về phía Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ đón lấy bé, cực kỳ đắc ý,"Ai nha, bảo bối ngoan của chúng thật khiến yêu thích, đầu tiên gọi là nương nha! Sao con ngoan như nha?"
Tiểu nha chu cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt nàng, hôn đến mặt nàng là nước miếng.
Thẩm Chỉ một chút cũng chê,"Bảo bảo ngoan, hôn thêm hai cái nữa."
Tiểu nha đầu ôm lấy cổ của nàng, liên tục hôn thêm mấy cái nữa.
Sở Trường Phong ở một bên u oán , oán khí ngập trời.
Chàng mỗi ngày đều dạy, tiểu nha đầu cũng gọi, hôm nay đột nhiên gọi nương!
Chàng nghĩ con gái thích cha là ?
Ngay cả gọi cha cũng ...
Sở Trường Phong ngả xuống giường, mặt đầy ấm ức hai con chơi trò hôn tới hôn lui, trong lòng ghen tị c.h.ế.t.
Được con gái hôn vài cái, gọi vài tiếng "Nương", trong lòng Thẩm Chỉ thoải mái, lúc nàng mới chú ý đến Sở Trường Phong.
"Sao ỉu xìu như ? Đến mức ?" Nhìn dáng vẻ hữu khí vô lực của , Thẩm Chỉ dở dở .
Sở Trường Phong nghiêng , thở dài : "Thẩm Chỉ Chỉ, nàng thật với , nàng vẫn luôn dạy Hoan Hoan gọi nàng ?"
"Ta !"
"Mới là lạ! Nếu thì ngày nào cũng bế con bé, con bé gọi ?"
Thẩm Chỉ cố nhịn ,"Cái thì , thể là vì con bé thấy ngày nào cũng bế bé, cảm thấy phiền quá ."
Sở Trường Phong trừng mắt nàng, đó nhắm mắt , thèm quan tâm nữa.
Tiểu nha đầu giường, lúc thì nương, lúc cha.
Phát hiện hôm nay cha ôm , cũng chơi với , tiểu nha đầu bĩu môi vui.
Bé thở hổn hển bò về phía Sở Trường Phong.
Bé níu lấy cánh tay cha bò lên, Sở Trường Phong hé mắt một chút, lặng lẽ quan sát.
Tiểu nha đầu cố sức bò lên n.g.ự.c cha cuộn tròn ,"A..."
Bé nhéo nhéo tai cha,"A..."
Sở Trường Phong vẫn nhắm mắt, thèm để ý.
"A!!"
Tiểu nha đầu tức giận hét một tiếng, bàn tay nhỏ còn vỗ lên mặt cha.
Nói thật, cũng đau đấy.
Sở Trường Phong nhíu mày một chút, tiểu nha đầu , nương tay...
Thẩm Chỉ cuối cùng cũng thấy đau lòng nam nhân , nàng cầm lấy bàn tay nhỏ của con gái, chỉ Sở Trường Phong, dịu dàng dạy: "Bảo bối, đây là cha, gọi 'cha' nào."
Tiểu nha đầu ngơ ngác nàng.
TBC
"Gọi cha nào..."
"A..."
Sở Trường Phong .
Thẩm Chỉ dịu dàng : "Đây là cha đó, ngày nào cũng bế con, cha thương con nha, con gọi cha hai tiếng ?"
Tiểu nha đầu cứ n.g.ự.c Sở Trường Phong, cầm chân nhỏ chơi, thỉnh thoảng liếc Thẩm Chỉ, ê ê a a ngừng, như thể chẳng hiểu gì cả.
Sở Trường Phong thở dài,"Thôi bỏ ... thôi bỏ ... nghịch nữ ... tan nát lòng cha ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-396.html.]
Mặc dù đang giả bộ, nhưng Thẩm Chỉ vẫn thấy đáng thương.
Nàng cúi xuống hôn lên mặt ,"Nhất định sẽ gọi thôi, chúng cứ dạy thêm, đừng buồn nữa mà."
Sở Trường Phong mím môi,"Ừ... dạy thêm ..."
Thấy Sở Trường Phong chịu chuyện , tiểu nha đầu lập tức sáng mắt, thể nhỏ nhắn lảo đảo ngã lên cha, hai bàn tay mềm mềm ôm lấy mặt cha, hôn lên mặt cha một cái.
Sở Trường Phong vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nhỏ của bé,"Con đừng chỉ hôn cha thôi, gọi một tiếng 'cha' nào."
"A ư..."
Tiểu nha đầu c.ắ.n tai , chỉ vài chiếc răng sữa bé xíu, đau chút nào.
Sở Trường Phong đơ ,"Tiểu nha đầu , con coi cha như đồ chơi khổng lồ ? Lúc thì hôn, lúc thì cắn, nhưng nhất quyết chịu gọi 'cha'!"
Sở Trường Phong tức giận lẩm bẩm, bế tiểu nha đầu lên đặt xuống giữa giường,"Ngoan, ngủ , hôm nay con tổn thương trái tim già của cha, cha chơi với con nữa."
"A?" Tiểu nha đầu cha đầy thắc mắc,
"A?!"
Sở Trường Phong đặt tay lên bé, thấy bé bò dậy liền đè ,"Ngủ ."
Thẩm Chỉ lắc đầu, thổi tắt đèn dầu xuống bên tiểu nha đầu.
Trong bóng tối, thể thấy gì cả, tiểu nha đầu xoay đầu nhỏ, vung vẩy tay nhỏ.
"A!"
"Nương... nương..."
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng bé,"Ngoan, ngủ nào."
Sở Trường Phong trong lòng chua xót vô cùng, như thể nuốt cả quả chanh .
"A..."
Tiểu nha đầu kéo áo Sở Trường Phong,"A?"
"A!"
Tiểu nha đầu kêu liên tục, nhưng cha ngày nào cũng chơi với nó trả lời, nó bắt đầu tủi .
Cái miệng nhỏ nhắn bĩu xuống, nước mắt bắt đầu dâng lên,"A... ư..."
Sở Trường Phong lập tức bé sắp , bao nhiêu chua xót cũng quên sạch, vội vàng ôm lấy bé,"Ngoan nào... cha đây, bảo bối đừng , đừng ..."
dỗ, tiểu nha đầu càng dữ hơn.
Sở Trường Phong: "Chỉ Chỉ... tiêu , con bé , đây?"
Phải rằng con gái nhà bọn họ ít khi , nhưng một khi thì dỗ dành vất vả.
"Cho đáng đời, ai bảo cứ lạnh nhạt với con bé, chỉ vì con bé chịu gọi 'cha', cho nhỏ mọn!"
Thẩm Chỉ trêu chọc một câu,"Dù cũng là do con bé giận, tự dỗ ."
Sở Trường Phong hối hận, con gái bé xíu thế , là chuyện bình thường!
Với chữ "cha" cũng dễ phát âm lắm, với con bé mà là khó khăn!
Bảo bối nhà nhất định cố gắng , thể gọi nương là giỏi , nên cổ vũ con bé, nên giận dỗi!
"Bảo bối, gọi cha cũng , cha sai , con tha thứ cho cha ?"
Sở Trường Phong nhỏ giọng dỗ dành, tiếng nấc của tiểu nha đầu dần dần nhỏ .
Thẩm Chỉ mỉm , dỗ con đúng là cách.
Dỗ con gái , Sở Trường Phong nhẹ nhàng thở , nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng non nớt mềm mại vang lên, khiến run rẩy cả .
"Cha-"
Sở Trường Phong dám tin, chớp mắt một cái.
Thẩm Chỉ cũng đột ngột mở to mắt.
"Cha-"
Tiểu nha đầu tiếp tục gọi.
Sở Trường Phong nuốt nước miếng đầy khó khăn,"Chỉ... Chỉ Chỉ... nàng thấy ? Ta nhầm chứ? Con bé gọi đấy ?"
"Gọi ! Gọi rõ ràng lắm! Còn rõ hơn gọi nữa!" Thẩm Chỉ .
Sở Trường Phong lập tức hôn lên mặt tiểu nha đầu mấy cái,"Bảo bối!! Gọi cha thêm nữa nào!"
"Cha -"
Căn phòng tối đen, thấy mặt của tiểu nha đầu, nhưng Sở Trường Phong chắc, lúc con gái nhất định là hai mắt sáng lấp lánh, biểu cảm ngoan ngoãn đáng yêu!