Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 402
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:01
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ khẽ một tiếng, múc thêm một muỗng cho bé.
"Được , cho uống nữa, lát nữa mua sữa cho con."
Tiểu nha đầu thỏa mãn, hôm nay bé uống hẳn hai muỗng nước canh thịt bò!
Thẩm Chỉ nếm thử mì thịt bò, sợi mì dai , canh thịt bò cũng thơm, uống ngon.
Nàng uống một ngụm, đôi mắt sáng lên, lập tức múc một muỗng canh đưa cho Sở Trường Phong,"Chàng nếm thử xem, canh ngon lắm!"
Sở Trường Phong uống xong, gật đầu: "Thơm!"
Thẩm Chỉ híp mắt, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Ăn một nửa, nàng nếm thử bánh kẹp thịt, thấy bánh khá khô, ngon lắm, thịt bên trong cũng mùi vị đậm đà của gia vị ướp, nhưng ít thịt còn tươi nên cũng tạm .
"Chàng nếm thử một miếng !" Thẩm Chỉ đưa bánh kẹp thịt cho Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong ăn xong, lắc đầu: "Không ngon bằng bánh cuốn nhà chúng ."
Thẩm Chỉ khoe khoang: "Đương nhiên ! Chàng tưởng ai cũng tay nghề như ?"
Sở Trường Phong xoa đầu nàng: "Nhìn nàng đắc ý kìa."
Tiểu nha đầu tròn xoe mắt , bắt chước cha vươn tay xoa đầu nương: "Nương -"
Thẩm Chỉ: "Bảo bối, con cũng bắt chước cha con thế? Không xoa đầu nương!"
Nàng bộ giận dỗi, nhưng tiểu nha đầu một cái là nàng đang giả vờ, thực sự giận.
Bé khanh khách, tiếp tục xoa đầu nương.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ: "Sở Trường Phong, quản con gái !"
Sở Trường Phong cầm lấy đôi tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, dịu dàng dỗ dành,"Ngoan nào, chúng xoa nữa nhé."
"Cha-"
Tiểu nha đầu giãy giụa một chút, nhưng thoát , liền bĩu môi từ bỏ.
Sở Trường Phong hôn lên gương mặt mềm mại trắng trẻo của bé: "Đừng giận, cha hôn một cái ."
"Ha ha ha..."
Thẩm Chỉ lắc đầu, tiểu nha đầu đúng là dễ dụ, chỉ cần hôn vài cái liền tít mắt.
Ăn xong, hai ghé qua tiệm lẩu cay xem tình hình, ngờ chỉ trong chốc lát mà xếp hàng dài chờ ăn.
Một nhà ba đều chen nổi.
Dọc đường , tiệm lẩu cay chính là quán đông khách nhất.
Thẩm Chỉ: "Chàng xem, nếu mở thêm tiệm nướng tiệm lẩu ở đây, chắc cũng sẽ đắt khách nhỉ?"
"Chắc chắn ."
Hôm nay, ở tiệm nướng trong thành Bắc Dương đều bận rộn, chỉ Trương đại bá mang theo một ít thịt xiên qua đây bán, mùi thịt nướng thơm, khách mua đông, nhưng một ông xoay sở kịp.
Người của bộ tộc A Mạc cũng thích đồ nướng, Thẩm Chỉ bắt đầu cân nhắc việc mở chi nhánh ở đây.
Chợ lớn, nàng cảm thấy sẽ còn ngày càng phát triển hơn.
Ở phía bên Bắc Dương còn một chợ buôn bán với một bộ tộc du mục khác, nhưng nơi đó náo nhiệt bằng ở đây.
Hai ngày qua, cũng từ bên đó kéo qua đây mua bán.
Cứ như , nếu nơi trở thành khu chợ lớn nhất, thì việc mở vài chi nhánh là điều tất yếu.
Nhìn nàng đang mải suy nghĩ, Sở Trường Phong xoa đầu nàng: "Đừng nghĩ nhiều, thì cứ ."
Thẩm Chỉ ngẩng đầu lên : "Ừ! Biết !"
Không chen tiệm , ba bên ngoài một lát, đến khi trời tối dần, khách giảm bớt, bọn họ mới trong.
Lão Thất và tươi rạng rỡ, dù hôm nay bận rộn, vất vả, nhưng kiếm ít bạc!
Mới chỉ một buổi chiều, trong ngăn kéo mấy lượng bạc!
Phải rằng, khi trừ chi phí, bọn họ chỉ cần đưa một nửa tiền kiếm cho Thẩm Chỉ, phần còn là của bọn họ!
Nếu mỗi ngày bọn họ đều buôn bán như , thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ giàu to!
Mất công lúc mùa hè bọn họ còn hâm mộ Trụ T.ử vì bán nước ô mai mỗi ngày kiếm hơn một lượng bạc, giờ thì bọn họ kiếm nhiều hơn !
Phải khoe khoang với Trụ T.ử mới !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-402.html.]
"Chủ nhân! Đây là bạc hôm nay kiếm ! Ngài kiểm tra !"
Thẩm Chỉ xua tay: "Ta dạy các ngươi cách ghi sổ , cứ đưa sổ sách cho xem mỗi tháng một là , còn bạc thì cuối tháng hãy tính."
Lão Thất gật đầu: "Được."
"Hôm nay các ngươi cũng quen việc , ngày mai sẽ kiểm tra xem các ngươi nấu nước dùng thế nào, nếu đạt yêu cầu thì giao cho các ngươi tự ."
"Vâng!"
Mắt ai nấy đều sáng rỡ, bọn họ siết chặt nắm tay, bọn họ cũng một công việc định !
"Từ Bắc Dương đến đây mất một canh giờ, sáng mai chúng đến muộn một chút, sáng mái các ngươi nhớ nấu nước dùng và chuẩn nguyên liệu."
"Được!"
Dặn dò xong, một nhà ba liền về nhà.
Bọn họ ngờ rằng, món lẩu cay trở thành cơn sốt trong bộ tộc A Mạc!
Còn nổi hơn cả khoai tây chiên và đồ nướng!
Các bá tánh bộ tộc A Mạc thảo luận đến khí thế ngất trời.
"Hôm nay nhà các ngươi ăn gì thế?"
"Ăn gì á? Tất nhiên là khoai tây nướng !"
"Ta ăn khoai tây chiên ở chợ, món đó mới thật sự ăn ngon."
"Ai nha, đó là do hôm nay ngươi chợ ! Ta ăn một món ngon lắm!"
"Món gì? Xiên nướng ?"
"Không! Là lẩu cay!"
"Lẩu cay... lẩu cay là cái gì? Nghe tên lạ quá."
"Lẩu cay là món một loại nước dùng đặc biệt, nấu rau và thịt chung với , một bát lớn, còn ăn kèm với cơm nữa! Ngon c.h.ế.t !"
Có từng ăn lẩu cay, kích động khoe khoang: "Không ai cũng ăn nhé! Ta may mắn là một trong ít ăn đó!"
"Có thật ngon như ?"
Rất nhiều đều quá tin: "Vừa rau tươi, thịt, chắc là đắt?"
"Cũng đắt lắm , nếu vài ăn chung với thì rẻ! Tính , mỗi chỉ tốn mười văn."
"Vậy... cũng quá đắt, ngày mai thử nếm xem..."
A Mạc thủ lĩnh tình cờ ngang, bàn tán sôi nổi, cũng tò mò lẩu cay rốt cuộc vị thế nào?
Ngày mai, cũng nếm thử!
Hôm .
Khi Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ dẫn theo tiểu nha đầu đến tiệm lẩu cay, bọn họ cảnh tượng mắt cho sợ ngây .
TBC
Ngay cả tiểu nha đầu cũng trợn tròn mắt.
Bên ngoài tiệm ít nhất hai mươi mấy xếp hàng.
Mọi ngừng thúc giục, còn trong tiệm, Lão Thất và ngờ sáng sớm liền nhiều khách như !
Bọn họ nấu xong nước dùng, rau củ cũng chuẩn xong gần hết, nhưng vẫn kịp xào gia vị cho nước lẩu, đợi chủ nhân đến.
Bọn họ chỉ thể liên tục trấn an khách,"Xin chờ một chút! Mọi hãy đợi thêm một lát, nước lẩu của chúng còn chuẩn xong, thể dạo quanh chợ ."
"Chúng ước chừng còn cần nửa..."
Lão Thất còn hết câu thì đột nhiên thấy Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong, hai mắt sáng lên.
"Chủ nhân!"
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong nhanh chóng trong tiệm.
"Lão Thất, hôm nay ngươi xào nước lẩu, sẽ bên cạnh giám sát."
Lão Thất khẩn trương gật gật đầu, đó bắt đầu xào nước cốt lẩu theo những gì học hôm qua.
Tối qua ôn các bước kỹ, nên hôm nay cũng khá thuận lợi, chỉ vài bước quên, Thẩm Chỉ liền ở một bên nhắc nhở.
Chưa đến nửa khắc, một nồi nước lẩu lớn nấu xong.