Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Mạc do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt vài chữ: "Các ngươi là điên hết ?"
Mọi đều sang .
A Mạc còn bọn họ ngu ngốc là lắm .
"Tại như ?"
"Những thứ trong đó hét giá trời! Chỉ là mấy viên đá vô dụng, thể bán đắt như ? Hoàn là lừa gạt! Đồ đắt thế, ngay cả kẻ ngốc cũng mua!"
"Vậy mà các ngươi còn mua! Ta thấy ở Bắc Dương chẳng mấy ai thông minh !"
"Chắc ông chủ cửa tiệm đó toét miệng, lừa bao nhiêu tiền !"
Một khi , A Mạc thủ lĩnh liền thao thao bất tuyệt, thể dừng .
Mọi ngơ ngác lắng , ngờ nhiều như .
"Ở trong bộ lạc của chúng , những viên đá còn hơn trong tiệm đó vô , hơn nữa mất tiền, thích thì tự nhặt một viên đem về là ."
"Ha ha ha..."
Lam Lập cuối cùng nhịn mà phá lên .
A Mạc trừng mắt liếc Lam Lập: "Ngươi cái gì? Ngươi cũng cảm thấy ở đây đều ngu ngốc đúng ?"
Lời dứt, Lam Lập càng lớn hơn.
A Mạc chậc chậc lưỡi: "Bị lừa mất bạc nên phát điên ?"
Thẩm Chỉ vội vàng uống một ngụm nước để kìm nụ đang hiện lên khóe miệng.
Sở Trường Phong: "A Mạc thủ lĩnh, chúng lừa, cũng chúng ngốc, mà là các quá ngốc."
"Ý gì? Chúng ngốc đến mức bỏ mấy chục lượng bạc mua một viên đá vớ vẩn." A Mạc phục.
Sở Trường Phong: "Thực tìm ngài đến, mục đích chính là để về chuyện những viên đá đó."
A Mạc: "Ta , những viên đá đó các ngươi lấy bao nhiêu cũng , cứ việc lấy."
Thẩm Chỉ thở dài: "A Mạc thủ lĩnh, vàng bạc ngọc thạch ở Trung Nguyên vô cùng quý giá và hiếm , vì giá cả cũng cao, bất kể ở , giá trị của nó cũng như . Còn ở bộ lạc của các ..."
Nàng dừng một chút tiếp tục: "Hiện tại đang sở hữu cả một kho báu vàng bạc, một mỏ ngọc khổng lồ. Chỉ cần khai thác và sử dụng hợp lý, sẽ còn lo đói nữa."
A Mạc sững sờ.
Lâm Lập: "Các ngươi xem, còn bảo chúng ngốc, thật chính mới là kẻ ngốc."
Thẩm Chỉ: "Tuy nhiên, bộ lạc của các nhỏ, dân nhiều, nếu để các quốc gia hoặc bộ lạc ý đồ các sở hữu một mỏ ngọc vô giá, thứ chờ đợi các chỉ thể là tai họa ngập đầu."
A Mạc nuốt nước miếng, hiểu , dần dần bừng tỉnh, trong lòng khỏi kích động hoảng sợ.
Ban đầu, đầu óc còn rối tung, nhưng đến đây trở nên vô cùng sáng suốt.
Hắn bộ lạc của nhỏ bé, vốn gây chiến, nhưng để các bá tánh thể sống sót, buộc đ.á.n.h .
Mà xung quanh bọn họ còn nhiều bộ lạc và quốc gia khác, phần lớn đều mạnh hơn bọn họ, nếu để lộ tin tức về mỏ ngọc, dù là liên minh đơn độc hành động, dan bằng bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
A Mạc suy nghĩ về những điều , mồ hôi lạnh khống chế mà tuôn .
" nếu sử dụng , bộ lạc của các sẽ trở nên thịnh vượng, tiền bạc thể giải quyết nhiều vấn đề." Thẩm Chỉ .
A Mạc: "Vậy ý của các ngươi là... ?"
"Hợp tác!" Thẩm Chỉ bình tĩnh : "Mỏ ngọc sẽ do chính các khai thác, ngọc khai thác thể bán cho chúng ."
TBC
"Tất nhiên, giá cả thể cao như trong cửa tiệm, vì ngọc thạch còn cần gia công và chế tác, các cung cấp nguyên vật liệu, còn chúng thuê tiến hành các bước gia công, chi phí cũng nhỏ."
"Các đưa giá bao nhiêu thì cứ giá." A Mạc thủ lĩnh .
Trước đây, A Mạc nhiều rằng Thẩm Chỉ thể lấy ngọc tùy thích, nhưng bọn họ hề lấy, mà còn cho giá trị của mỏ ngọc, hề ý định cướp đoạt.
Có lẽ thể tin tưởng bọn họ.
Thẩm Chỉ mỉm : "Tốt, chuyện quyết định , yên tâm, giá cả chắc chắn sẽ các thất vọng."
Sự hợp tác đôi bên cùng lợi chỉ mang lợi ích cho cả hai bên.
"Tuy nhiên, A Mạc thủ lĩnh tuyệt đối tiết lộ chuyện về mỏ ngọc với bất kỳ ai, ngay cả các bá tánh trong bộ lạc cũng , việc khai thác mỏ nên giao cho những đáng tin cậy."
"Ta hiểu ."
Thỏa thuận hợp tác đạt , A Mạc ghế dài, sững sờ thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-407.html.]
Núi vàng núi bạc...
Không ngờ thực sự đang sở hữu cả một núi vàng như .
Trước đây, còn ngây ngốc nghĩ rằng khác là kẻ ngốc, hóa kẻ ngốc chính là .
Mỏ ngọc đó lớn, nếu thể khai thác liên tục và bán với giá , các bá tánh trong bộ lạc bọn họ sẽ tiền mua quần áo, mua lương thực.
Bọn họ sẽ còn sợ c.h.ế.t đói hoặc c.h.ế.t rét mùa đông nữa...
Nghĩ tới đây, ánh mắt A Mạc tự chủ mà dừng Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong.
Nếu cuộc hợp tác thực sự diễn thuận lợi, thì bọn họ chính là ân nhân của bộ lạc...
Trời còn sớm, đến lúc chuẩn cơm tối, Thẩm Chỉ dậy phòng bếp.
Để Lâm Lập chăm sóc A Mạc, Sở Trường Phong cũng theo .
Hôm nay khách, cần nhiều món ăn, ai giúp thì kịp?
Hôm nay chuẩn nhiều thịt, Thẩm Chỉ còn lấy thêm nhiều rau dưa tươi từ gian.
"Hôm nay chúng nấu món gì?" Sở Trường Phong rửa thịt tò mò hỏi.
"Ta định thịt bò xào, thịt bò hầm cà chua, ruột già xào cay, sườn xào chua ngọt, ừm... khoai tây xào chua cay, cà tím nướng tiêu, rau trộn dưa leo và canh bí đao trứng gà."
Nàng liền một kể hàng loạt món ăn.
Chỉ mới thôi, Sở Trường Phong nuốt nước miếng.
Món ăn trong tiệm cơm vốn ngon, tay nghề của Sở Khiếu ngày càng tiến bộ, nhưng đồ ăn Thẩm Chỉ nấu mới thực sự là mỹ vị.
Nàng lâu nhiều đồ ăn như .
"Kia giúp nàng rửa rau cắt rau, nàng phụ trách nấu là ."
"Được."
Lý do quan trọng nhất để kéo A Mạc đến đây chính là để cho ăn ngon.
Dù ăn ở nhà tiệm cơm cũng chẳng gì khác cả.
Trong nhà chính, A Mạc và Lam Lập thỉnh thoảng liếc .
Hai vốn là đối thủ, cứ hễ gặp là cãi vã, ai chịu nhường ai.
hôm nay, A Mạc bỗng một câu: "Cảm ơn nhé."
Lam Lập giật : "Ngươi gì? Cảm ơn?"
"Nghe thì , thì thôi! Lão t.ử !"
"Xem ngươi keo kiệt kìa! Chỉ một câu cảm ơn thôi mà cũng rút ?"
"Ngươi mới là rút !"
"Ngươi..."
Hai cãi một hồi thì bỗng nhiên thấy tiếng mở cửa.
Từ căn phòng nhỏ bên cạnh, ba cái đầu nhỏ nhô .
Sở Cẩm Chu bế Hoan Hoan, tò mò bọn họ: "Sư phụ, các chuyện với cha nương con xong ?"
"Nói xong ! Mau đây."
Ba tiểu gia hỏa lúc mới .
"Chu Chu, đưa Hoan Hoan cho sư phụ ôm một cái."
"Được thôi."
Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn, trong lòng Lam Lập cũng quấy.
"Hoan Hoan ?"
"Muội chỉ gọi cha và nương thôi."
Sở Cẩm Niên bĩu môi: "Chúng con dạy bao nhiêu ngày mà vẫn gọi ca ca."
Vừa , tiểu gia hỏa nhịn mà xoa bóp bàn tay nhỏ của : "Có , tiểu ngốc? Khi nào mới gọi ca ca đây?"