Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Phong sống còn gì luyến tiếc.

May mà đến giờ ngủ, tiểu nha đầu buồn ngủ, cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.

Chàng thở dài, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu , ngay cả gọi ca ca cũng , gọi biến thái , thật là lợi hại quá ... Ta thấy là học hư !"

Thẩm Chỉ che miệng trộm.

Nghe thấy tiếng của nàng, Sở Trường Phong lặng lẽ nàng một lúc, đột nhiên nhào đến ôm chầm lấy nàng.

Hai tay giữ chặt cổ tay nàng, khống chế lên đỉnh đầu, mũi gần như chạm mũi nàng.

"Nàng còn dám ? Nữ nhân nhẫn tâm."

"Oan uổng quá!"

Thẩm Chỉ đỏ mặt , cố giãy : "Mau thả ... Chàng thấy phiền hả?"

"Không thả!"

Thẩm Chỉ nhướng mày: "Vậy gì?"

Sở Trường Phong nắm lấy vành tai nàng, cúi đầu ngậm lấy.

Nàng rụt đầu , lí nhí: "Sở Trường Phong... đừng mà..."

"Muốn..."

Chàng hôn cắn, chẳng mấy chốc hôn đến cổ chân nàng, nắm lấy cổ chân mà hôn mãi thôi...

——

Thời tiết ngày càng lạnh, chớp mắt liền đến giữa đông.

Cũng gần đến Tết , năm nay Võ Nhai và mấy khác cũng trở về ăn Tết.

Bọn họ vốn ở gần Bắc Dương, đàn ngựa 200 con mà A Mạc thủ lĩnh trao đổi cũng do bọn họ giúp nuôi.

TBC

Bên đó, đàn ngựa lên đến hơn 500 con.

Võ Nhai thuê hơn mười giúp nuôi ngựa, cộng thêm chính bọn họ, cũng đủ để lo liệu.

xa thì thật sự thời gian.

Năm nay, bọn họ gần như về nào.

Ngay cả mấy tiểu gia hỏa Sở Cẩm Niên cũng nhắc đến bọn họ bao nhiêu .

"Cha nuôi của bọn con thực sự sắp về ? Vậy con dọn giường cho bọn họ đây!"

Vừa tin , Sở Cẩm Niên lập tức phấn khích chạy ngay đến phòng dành cho khách.

Mọi còn kịp gọi , tiểu gia hỏa bắt đầu dọn dẹp chăn gối, Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng hăng hái giúp đỡ.

"Còn đến hơn mười ngày nữa mới đến Tết."

Thẩm Chỉ xoa xoa trán, ở cửa phòng dành cho khách, với ba tiểu gia hỏa đang dẩu đ.í.t ghé giường thu dọn: "Hiện tại mà dọn dẹp, đến Tết dơ hết cho mà xem."

Ba tiểu gia hỏa , nhíu nhíu mày tình nguyện bò xuống giường,"Vậy vài hôm nữa bọn con sẽ trải giường."

Thẩm Chỉ xoa bóp mặt bọn chúng: "Năm ngày nữa là bọn họ sẽ về, chắc là sẽ về Tết vài hôm."

"Vâng!"

Năm nay tuyết rơi dày, ai cũng "Tuyết lành báo hiệu năm bội thu", sang năm nhất định sẽ là một năm lành.

Có lẽ lời là thật.

Bởi vì còn đến năm mới, tin vui truyền đến.

Lam Nguyệt sắp trở về.

Trung Nguyên bình định, Thất hoàng t.ử sẽ đăng cơ Tết.

Có thủ đoạn bình định Trung Nguyên, còn thể đem tất cả hoàng t.ử trong cung đạp chân, thể thấy vị Thất hoàng t.ử khác với những vị hoàng t.ử đó.

Khi Lam Lập tin , ông cũng nhịn mà cảm thán: "Thất hoàng t.ử đăng cơ, lẽ là chuyện ."

Ít nhất, Thất hoàng t.ử là nghĩ cho bá tánh, dù khả năng lãnh binh đ.á.n.h giặc, nhưng cũng là văn võ song .

Nhờ bình định Trung Nguyên, cho các bá tánh cơ hội thở dốc, giúp họ tiếp tục sống sót.

Hiện tại, bộ Trung Nguyên đều ủng hộ Thất hoàng tử, thể lòng dân.

Sở Trường Phong từng gặp Thất hoàng t.ử hai , trông vẻ uy nghiêm, tuy gì nhiều, nhưng trong thời điểm mà còn xa như để cầu t.h.u.ố.c cứu bá tánh, thì hẳn là một vị quân chủ vì nước vì dân.

cũng chỉ ngẫu nhiên nhắc đến đôi câu, dù kinh thành cách nơi của bọn họ quá xa.

Bắc Dương chỉ là một huyện nhỏ hẻo lánh, còn giáp ranh với nước khác, thuộc biên cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-409.html.]

Quan viên nơi cần đến kinh thành dự đại điển đăng cơ của tân hoàng.

Lam Lập nhanh liền ném chuyện đầu.

Ba ngày Tết, nhóm Võ Nhai trở .

Vừa về đến nhà, bọn họ liền rộng tay phát cho mỗi đứa trẻ trong nhà mười lượng bạc.

Năm nay, nhờ nuôi ngựa bán cho Hồ, bọn họ kiếm ít tiền.

Sở Trường Phong cũng mừng cho bọn họ, ngày bọn họ nhất quyết , bây giờ thực sự kiếm tiền, đúng là chuyện lớn.

"Sở ca, chúng còn mang về mấy con ngựa con, trong nhà nhiều trẻ con , mỗi đứa chọn một con ? Dù đây cũng là Bắc Dương, trẻ con nhà nào mà chẳng cưỡi ngựa, con cháu nhà chúng cũng thể thua kém ."

Sở Trường Phong liền về phía Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc.

Hai tiểu gia hỏa ngẩn một lúc, lập tức cúi đầu xuống, trông chột .

Sở Trường Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai đứa nhỏ nhà thì đừng nghĩ tới nữa, cứ leo lên lưng ngựa là gào t.h.ả.m thiết, dỗ mãi cũng , thật sự sợ bọn chúng ngã xuống."

Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc cầm lấy một viên kẹo sữa, lặng lẽ nhét trong miệng, cũng dám nhiều.

Bọn chúng thực sự dám cưỡi ngựa, cha và ca ca dẫn theo cưỡi còn tạm .

Võ Nhai hiểu : "Vậy còn Chu Chu thì ? Ta chọn cho nó một con ngựa khác nhé? Mấy con còn hơn con ngựa đen ngày chọn đấy."

"Không cần ." Sở Cẩm Chu lập tức lắc đầu,"Con chỉ cần Hắc Bảo của con thôi, chúng con là bằng hữu , con sẽ bỏ rơi nó."

Võ Nhai sửng sốt một lúc, bật .

"Hắc Bảo... còn đặt tên nữa cơ ?"

"Ừm!"

"Được , nếu ngựa tên , chắc là cũng nỡ đổi ."

"Ngày mai hỏi thử Ngưu Ngưu xem dám cưỡi ngựa , đến lúc đó thể chia cho mấy đứa trẻ ."

"Cũng ."

Hôm , Sở Trường Phong dẫn một đám trẻ con theo xem ngựa, ngay cả Tần Cửu An cũng hiếu kỳ chạy đến xem náo nhiệt.

Ngưu Ngưu và bọn nhỏ dù từng học cưỡi ngựa, nhưng ai cũng một con ngựa của riêng .

Ngựa oai phong nha!

Nếu thể giống như Chu Chu, cưỡi ngựa học thì còn gì tuyệt hơn!

Bọn trẻ mặc áo bông thật dày, bọc kín mít.

Trông đứa nào cũng như những cục bông tròn tròn, đến chuồng ngựa trừng lớn hai mắt trầm trồ ngớt.

Ngay cả Tiểu Bảo, nhóc tì nhỏ nhất, cũng hào hứng líu ríu chạy vòng quanh ngựa hết đến khác.

Vóc dáng nhỏ xíu, còn cao bằng nửa chân con ngựa, cưỡi ngựa .

Người thì nho nhỏ nhưng chí hướng lớn.

"Con ngựa đen tuyền! Rất nha! Con thích nó!"

Tiểu Bảo say mê con ngựa đen mặt, đôi mắt lấp lánh như .

Người lớn cạnh đều lắc đầu.

"Bảo nhi , con thể cưỡi ngựa , con mới bao lớn a?"

" mà... nhưng mà... con Hắc Hắc ... thật sự !"

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhỏ, ánh mắt đầy tủi , nó thực sự thích.

Trương Tuyết Mai mím môi.

Sau một lúc do dự, nàng thở dài, năm nay nàng giúp việc ở tiệm đồ nướng, cũng kiếm kha khá tiền.

Mua một con ngựa như , vấn đề.

"Được , mua cho con, nhưng chờ con lớn lên mới thể cưỡi."

"Dạ!"

Tiểu Bảo vui sướng ôm lấy chân nàng, dụi dụi: "Nương, nương thật !"

Giọng trẻ con mềm mại, bộ dáng nũng đáng yêu vô cùng, Trương Tuyết Mai bất đắc dĩ : "Con là tiểu nũng tinh."

"Hắc hắc hắc..."

Làm nũng với nương xong, tiểu gia hỏa lạch bạch chạy đến mặt Sở Cẩm Chu: "Chu Chu cữu cữu... con học cưỡi ngựa , con thể cưỡi ngựa chơi với cữu cữu nha!"

"Ừ, , đến lúc đó cữu cữu sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa." Sở Cẩm Chu xoa đầu tiểu gia hỏa.

 

Loading...