Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Cửu An bên cạnh, ánh mắt phức tạp Lam Nguyệt, gì, cũng dám thẳng nàng, chỉ thỉnh thoảng lén liếc một cái.
Dù để lộ rõ ràng, nhưng Lam Nguyệt cảm nhận ?
Nàng lướt mắt quanh phòng, như thể đang quan sát thứ, nhưng thực chất là chỉ để một .
Một lát , Tần Cửu An bỗng nhiên dậy: "Trời tối , về đây."
Thẩm Chỉ nhịn dặn dò: "Nhớ đắp thêm hai lớp chăn, nấu chút nước nóng đổ túi sưởi để giữ ấm trong chăn."
TBC
Vết thương nơi tàn chi của Tần Cửu An thể chịu lạnh, mỗi lạnh là vết thương sẽ đau.
"Ta ." Hắn phất tay bước ngoài.
Lam Nguyệt chớp mắt một cái, như chuyện gì cúi đầu tiếp tục chuyện với ba tiểu gia hỏa, như thể quan tâm đến việc rời .
Bên ngoài.
Tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng.
Tần Cửu An kéo chặt quần áo , lao trong gió tuyết.
Hắn về nhà, mà đến tiệm thuốc.
Lão thần y thích sự yên tĩnh, sống một trong tiệm thuốc, chỉ cần đến đó, chắc chắn sẽ tìm ông.
Lão thần y sắp ngủ thì đột nhiên thấy tiếng đập cửa, tưởng mắc bệnh nặng, liền vội vàng mở cửa.
Ngoài cửa, Tần Cửu An đó, cả phủ đầy tuyết, trông như một khối băng.
"Sao đấy? Trễ thế còn đến đây gì? Có khỏe ?"
Lão thần y vội vàng kéo trong.
Trời quá lạnh, tuyết rơi tóc và mặt , nhà lâu tan thành nước.
Lão thần y đưa cho một chiếc khăn.
Trong lúc lau mặt và tóc, lão thần y quan sát từ đầu đến chân, thấy vết thương nào, cũng giống bệnh.
Trong lòng ông khỏi nghi hoặc,"Tần tiểu tử, ngươi đến đây gì?"
Tần Cửu An hít mũi một cái mới : "Thần y, thể xóa sẹo ? Một vết sẹo trông giống như bỏng, nhưng còn đáng sợ hơn, là màu đen."
Nói xong, đôi mắt mở to đầy mong chờ.
"Xóa sẹo? Sẹo do bỏng thì mà xóa ? Huống hồ đây còn là loại sẹo nghiêm trọng hơn bỏng."
Thấy thần sắc rõ ràng trở nên ảm đạm, lão thần y hỏi tiếp: "Vết sẹo đó từ mà ?"
"Do độc trùng cắn."
Tương tự như vết sẹo do bỏng, nhưng màu sắc đậm hơn, độc trùng...
Lão thần y nhíu mày, dường như đoán đó là loại độc trùng nào.
chính vì , ông chỉ thể lắc đầu với Tần Cửu An.
"Nếu đúng là loại vết sẹo đó, thì thể xóa , ngày mai, ngươi dẫn đó đến cho xem, lẽ loại độc trùng nghĩ."
Tần Cửu An c.ắ.n chặt răng: "Được..."
"Chỉ là xóa sẹo thôi, bệnh nặng, ngươi cần gì chạy đến đây giữa đêm khuya thế ? Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm đúng ?"
Lão thần y thở dài: "Ngươi cầm dù trở về sớm một chút, nếu chậm nữa, e rằng đường sẽ dễ ."
Trên đường từ tiệm t.h.u.ố.c trở về, Tần Cửu An cúi đầu, trong đầu là hình ảnh Lam Nguyệt.
Hắn nhớ đến dung nhan khuynh thành của nàng, nghĩ đến hiện giờ nàng mang chiếc mặt nạ che vết sẹo, khỏi thở dài.
Nàng dường như yêu cái , mỗi thấy nàng, nàng đều mặc váy áo xinh , đeo hạt châu nhỏ xinh , tiểu lục lạc.
Ngay cả chiếc mặt nạ nàng đeo hiện giờ cũng tinh xảo vô cùng.
Mọi mặt đều theo đuổi sự mỹ, theo đuổi cái , thế mà nàng để ý đến vết sẹo mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-412.html.]
trong lòng nàng thì ?
Nàng chắc chắn thể quan tâm... Nụ của nàng che giấu một tia ảm đạm, thể thấy.
Về đến nhà, Tần Cửu An nấu nước sưởi ấm, chỉ giường, cả ủ rũ.
Một đêm ngủ, cộng thêm cơ thể lạnh giá, sáng hôm khi tỉnh dậy, vết thương nơi tàn chi của truyền đến từng cơn đau nhói.
Hắn cau mày, xoa bóp qua loa mấy cái dậy đến Sở gia.
"Tần Cửu An! Đêm qua trộm ? Sao sắc mặt kém như ?"
Hắn cửa, tinh thần uể oải, sắc mặt xám xịt, trông như bệnh nguy kịch.
Thẩm Chỉ nắm lấy cánh tay , lạnh ngắt, nàng hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh:
"Những gì dặn tối qua, đều ?"
Tần Cửu An mấp máy môi, thờ ơ : "Ta , cánh tay cũng đau, hơn nữa theo lời tỷ , tỷ yên tâm ."
"Hừ... coi là trẻ ba tuổi ?"
Thẩm Chỉ trừng mắt ,"Vào đây cho !"
Nàng túm Tần Cửu An nhà chính, ấn xuống ghế dài bếp.
Hắn đến quá sớm, trong nhà chỉ Thẩm Chỉ, Sở Trường Phong và Sở Khiếu, những lớn thức dậy.
Mấy đứa trẻ và Lam Nguyệt đang ở trong nhà, vẫn còn ngủ.
Sáng sớm, trong nhà đốt lò than, ấm áp dễ chịu, Tần Cửu An cảm thấy bản như sống .
Không lâu , Thẩm Chỉ trở , nàng mang theo một bình nước nóng và một ly nước gừng đường đỏ bốc khói nghi ngút.
"Uống cái , đặt bình nước nóng lên miệng vết thương để giữ ấm."
Bình nước nóng bọc trong một bao vải dày, miệng bao dây đai lớn, thể cố định vết thương, Thẩm Chỉ thấy chướng mắt liền tự tay giúp cố định nó.
Tần Cửu An chậm rãi uống hết nước gừng đường đỏ.
"Đến đây sớm như gì? Biến thành bộ dang thế , là vì ai?" Thẩm Chỉ thấu hết chuyện.
"Ta chút tiền đồ nào ? Ngoài miệng thì bảo ý với , thể giấu kín lòng ?"
Tần Cửu An há miệng định phản bác, nhưng Thẩm Chỉ cho cơ hội,"Nếu quan tâm đến như , thể can đảm hơn chút ?"
"Tỷ... tỷ nghĩ nhiều ..." Tần Cửu An chột .
Thẩm Chỉ bĩu môi,"Ở mặt , cần giả bộ."
Tần Cửu An cúi đầu, im lặng .
Hắn lấy một viên kẹo sữa bỏ miệng, chậm rãi nhai.
Một lát , đột nhiên ,"Nghe ... Thần y y thuật cao minh, lẽ cũng thể... trị sẹo."
Dứt lời, ngẩng đầu Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ mặt cảm xúc.
Tần Cửu An ho khan một tiếng,"Ta chỉ thôi, một cô nương hủy dung, với bình thường mà , ai cũng thấy đáng tiếc."
"Hôm nay ăn Tết, sẽ mời thần y đến ăn tất niên , nhân tiện hỏi thể ông một chút, dù cũng chỉ là chuyện nhỏ tốn sức gì."
Thẩm Chỉ uống một ngụm nước,"Sẹo mặt khác thì liên quan gì đến ? Mọi đều xem qua nhiều danh y , sẹo thể xóa chính là thể xóa."
"Thần y cùng khác giống , chừng ông thể ."
"Thế thì Lam Nguyệt tự nghĩ cách, chúng lo lắng cũng chẳng ích gì."
Tần Cửu An mím môi,"Thẩm Chỉ!"
Thẩm Chỉ nhạt,"Đệ lo lắng cho như , tự đưa nàng xem, chừng thần y thực sự thể chữa khỏi."
"Tỷ... tỷ..."
Thẩm Chỉ nhạo một tiếng,"Ta thấy chính là tiền đồ! Lo lắng cho c.h.ế.t nhưng ở chỗ rùa đen rụt đầu!"