Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài tuyết rơi, mặt đất trơn trượt, hai nhanh, đến khi đón lão thần y thì càng chậm hơn.

Khi bọn họ trở về, nửa canh giờ trôi qua.

Vào nhà, đều đang bận rộn.

Từ sáng sớm bắt đầu chuẩn nguyên liệu nấu ăn.

"Các mau đây, đều là tuyết, đừng để nhiễm phong hàn." Thẩm Chỉ nhíu mày.

"Lúc đáng lẽ nên mang dù giấy theo, cũng đội mũ, đầu xem, là tuyết."

TBC

Thẩm Chỉ mà thở dài, lúc bọn họ chạy nhanh quá, nàng còn kịp dặn dò.

"Không , tuyết lát nữa sẽ tan thôi, gì đáng ngại." Tần Cửu An để tâm.

Mộc Mộc dùng sức giậm chân, lắc mạnh , cố gắng giũ hết tuyết khỏi .

Thẩm Chỉ thì cầm khăn lau tuyết quần áo của lão thần y.

Quét sạch sẽ bộ, Thẩm Chỉ vội vàng gọi bọn họ xuống bàn sưởi ấm,"Sưởi ấm , để thể ấm lên ."

"Nương, con uống sữa nóng, ?" Mộc Mộc l.i.ế.m môi, trở về, gió lạnh thổi thẳng mặt, trong đầu nó chỉ nghĩ đến ly sữa ấm áp.

Hiện tại mà uống một ngụm thì tuyệt vời bao!

Thẩm Chỉ xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó,"Tự rót , nấu sẵn cho các con ."

Ra ngoài một chuyến, chắc chắn đều lạnh cóng, tất nhiên uống thứ gì đó ấm áp để sưởi ấm, Thẩm Chỉ chuẩn từ .

"Oa! Nương! Người thật !"

Mộc Mộc nắm lấy tay nàng, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Mộc Mộc, mau đây."

Sở Cẩm Niên cầm sẵn ly, giúp rót sữa."Vừa mới nấu xong, còn nóng lắm đó, thổi hãy uống nha."

Mọi uống một hết ly sữa nóng hổi, còn hiệu quả hơn cả cạnh bàn sưởi.

Toàn ấm dần lên.

Lam Nguyệt ôm tiểu nha đầu một bên, một lời, như thể một vô hình.

nàng chỉ cần đó thôi, cũng khiến khác thể để ý.

Lão thần y nàng vài , cuối cùng nhịn mà lên tiếng: "Cô nương, đeo mặt nạ thế? Có cô là độc trùng cắn, để sẹo ?"

Lam Nguyệt sửng sốt.

Tần Cửu An hoảng hốt về phía lão thần y, còn kịp ngăn cản thì lão thần y thẳng .

"Tần tiểu t.ử cũng thật là, tối qua cứ lải nhải với mãi, hỏi chữa ? Sẹo thể xóa bỏ ?"

Trong nhà chính nhất thời im lặng như tờ.

Lão thần y cảm thấy , nhấp một ngụm sữa, tiếp tục : "Lẽ nên đưa cô đến gặp từ sớm, nhưng bây giờ cũng muộn."

Lam Nguyệt ngước mắt về phía Tần Cửu An, thì cúi đầu đầy chột , nhấp từng ngụm nhỏ sữa, bề ngoài trông như quan tâm lắm, nhưng phía lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn thể cảm nhận ánh mắt Lam Nguyệt đang dừng , ánh mắt khiến yên.

Thẩm Chỉ thấy tình huống đúng, liền ho khan một tiếng, vội vàng : "Nếu thần y đến , nhờ xem giúp cho Tiểu Nguyệt, vết sẹo của thể chữa khỏi ?"

"Tất nhiên là xem , cô nương, bỏ mặt nạ , xem thử nào."

Thẩm Chỉ đón lấy tiểu nha đầu, lúc Lam Nguyệt mới tháo mặt nạ xuống.

Lão thần y rõ vết sẹo mặt nàng, khỏi hít một lạnh,"Sít... Cái ... cái ..."

Thấy ông cau mày chặt như , còn gì, Tần Cửu An cuống lên ,"Thần y, thế nào? Có thể chữa ? Loại sẹo đối với hẳn là quá khó chứ?"

"Người nhất định chữa khỏi cho nàng , nàng là một cô nương, nếu mặt sẹo, bây giờ?"

Lam Nguyệt mím môi, thở nặng nề, lộ chút d.a.o động trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-415.html.]

Lão thần y kiểm tra xong, bất đắc dĩ lắc đầu,"Loại sẹo thể xóa bỏ, từng gặp qua , đây là do độc trùng trong rừng sâu phía Nam cắn, loại trùng độc tính mạnh, thể giữ mạng là may mắn lắm ."

Loài trùng khi c.ắ.n sẽ để sẹo, nhưng thực để sẹo chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì ngay khoảnh khắc nó c.ắ.n xuống, nó sẽ tiêm nọc độc cơ thể, nếu cứu chữa kịp thời, nhanh sẽ độc phát mà c.h.ế.t.

"Cô nương, cô thật may mắn, trong mười từng gặp, trùng cắn, nhiều lắm cũng chỉ hai thể sống sót."

Hơi thở của Tần Cửu An như ngừng , ngơ ngác Lam Nguyệt, vẻ mặt đờ đẫn.

Cho nên, nàng thiếu chút nữa thì... c.h.ế.t ?

Lam Nguyệt vết sẹo thể xóa bỏ, cũng bản thể sống sót là phúc phận lớn, nàng khẽ , đeo mặt nạ .

"Cảm ơn thần y."

Lão thần y xua xua tay,"Là do y thuật của lão phu tinh..."

Nói , ông nghiêng đầu Tần Cửu An, lúc vẫn còn ngẩn ngơ,"Tần tiểu tử, chữa, mà là vết sẹo thực sự cách nào, ngươi đừng quấn lấy nữa."

Tần Cửu An như hồn lìa khỏi xác, chút phản ứng nào.

Lão thần y khẽ thở dài.

Lam Nguyệt siết chặt góc áo, lặng lẽ .

Thẩm Chỉ qua giữa hai bọn họ, thực , vết sẹo của Lam Nguyệt nếu mỗi ngày đều rửa bằng nước linh tuyền, thì chắc chắn thể xóa bỏ.

... nàng sang Tần Cửu An, tạm thời định lấy nước linh tuyền .

Nói chừng chính vì vết sẹo , hai bọn họ sẽ thêm nhiều khả năng hơn.

Ăn cơm trưa xong, đến buổi chiều càng thêm bận rộn.

Ngay cả ba tiểu gia hỏa cũng khoanh chân băng ghế dài, trong tay ôm cáu chén, lột tỏi.

Năm nay ăn Tết nhiều , nhiều món, cần dùng tỏi nhiều hơn.

Mỗi năm, việc lột tỏi đều là nhiệm vụ của bọn chúng.

Tần Cửu An chỉ một tay, nên nhàn rỗi.

Lam Nguyệt cũng chẳng việc gì , nên giúp lột tỏi cùng.

Chờ đến ba bốn giờ chiều, Lam Lập và nhóm Võ Nhai cũng đến.

Trong nhà nhiều như , lập tức liền chen chúc, cũng trở nên náo nhiệt hơn.

"Cha nuôi! Sao giờ các mới đến?"

Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Các xem bây giờ là mấy giờ ?"

Võ Nhai xoa đầu nó,"Sao nhận con nhớ đến thế nhỉ?"

Sở Cẩm Niên nhỏ giọng thầm,"Nếu đến sớm một chút liền thể giúp chúng con rửa ruột già , hôi lắm, cần giúp."

Võ Nhai "chậc" một tiếng,"Tên nhóc thối , vẫn giống như đây! Lời một câu nào thích !"

"Ai nha... Lời thì ít thích mà."

"Ngụy biện."

"Hừ, !"

Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong bận rộn trong bếp, hương thơm của các món thịt hầm liên tục bay .

Lam Lập băng ghế dài, c.ắ.n hạt dưa, duỗi đầu bếp , . tròng mắt như rớt ngoài.

Mùa đông, trời tối nhanh, chẳng bao lâu trời sập tối.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong căn nhà, từng món ăn lượt bưng lên bàn.

Mọi thấy những món từng ăn qua, đôi mắt như dán chặt đó.

Hôm nay là đêm giao thừa, cần quá câu nệ, Thẩm Chỉ lấy vài bình rượu trái cây, còn nấu thêm một ấm sữa đồ uống.

 

Loading...