Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa cơm tất niên bày một chiếc bàn dài, quây quần quanh bàn, ăn uống rượu, uống sữa, trò chuyện rôm rả.
Mấy tiểu gia hỏa ăn nửa chừng thì tụm đầu , bắt chước lớn chơi trò đoán .
Ai thua sẽ uống rượu, mà là uống sữa.
Không đây rốt cuộc là hình phạt là phần thưởng nữa.
Nhìn bọn nhỏ ừng ực uống từng ngụm lớn, Thẩm Chỉ lo lắng nhíu mày.
"Các con uống ít thôi, lát nữa ngủ , tè dầm, xem các con ?"
mấy tiểu gia hỏa như thấy, càng chơi càng hăng.
Thẩm Chỉ còn định lên tiếng khuyên nữa, nhưng Sở Trường Phong ngăn : "Thôi, hôm nay là giao thừa, cứ để bọn nhỏ chơi , chỉ một ngày thôi mà."
Thẩm Chỉ trừng mắt: "Chàng cứ chiều bọn chúng ! Nếu tối nay bọn chúng tè dầm, ngày mai lo giặt chăn đệm và quần áo đấy!"
Sở Trường Phong vội đáp: "Được , nếu bọn chúng tè dầm, sẽ giặt, nhưng nàng yên tâm , bọn chúng lớn cả , còn tè dầm ?"
Dù là lớn, nhưng Sở Cẩm Niên nhà bọn họ cũng mới sáu tuổi thôi!
Sáu tuổi tuy còn tè dầm, nhưng cũng khi lỡ chứ !
May mà bao lâu , ấm sữa cũng cạn.
Thẩm Chỉ nhướng mày, tâm trạng hẳn lên.
Không còn sữa, bọn nhỏ đổi sang chơi búng trán.
Lần mới thật sự là hình phạt.
Mấy tiểu gia hỏa chơi mà run cầm cập.
"Ai da!"
"A!"
"Đau đau đau!"
Những tiếng kêu đau liên tục vang lên.
Mọi đều vui vẻ, ngay cả Lam Nguyệt cũng tươi, chơi đùa với mấy tiểu gia hỏa.
Chỉ Tần Cửu An lặng lẽ ở trong góc, ăn uống rượu.
Gương mặt đầy tâm sự, ánh mắt cứ dõi theo Lam Nguyệt, nỗi u buồn dường như sắp tràn khỏi đôi mắt .
Sở Trường Phong cũng uống ít rượu, tuy trong nhà bán rượu, cũng thường xuyên uống, nhưng tửu lượng chỉ ở mức trung bình.
TBC
Chẳng mấy chốc, mặt liền đỏ bừng, tựa lên vai Thẩm Chỉ, thở nóng rực phả lên nàng.
Mọi vẫn đang ăn uống, chơi đùa, cũng kéo dài tới lúc nào.
Mà dọn dẹp thì để ngày mai cũng .
Thẩm Chỉ với một tiếng, đỡ Sở Trường Phong về phòng.
Sở Trường Phong dù uống say nhưng cũng mượn rượu càn, ngoan ngoãn.
Thẩm Chỉ bưng một chậu nước ấm tới lau mặt và cho .
Chàng ngoan ngoãn im, nàng bảo cởi áo thì cởi áo, bảo cởi quần thì cởi quần.
Thẩm Chỉ lau cho , nheo mắt nàng chằm chằm.
Lau xong, Sở Trường Phong giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, chịu buông.
"Chỉ Chỉ... Chỉ Chỉ..."
"Làm gì?" Giọng của nàng bất đắc dĩ dung túng.
Sở Trường Phong rầm rì vài tiếng vùi cả lòng nàng.
Một nam nhân cao lớn như , mà Thẩm Chỉ thì mảnh mai, đỡ nổi?
Nàng đành ôm lấy Sở Trường Phong, để đầu gối lên đùi ,"Chàng ngoan nha, nhanh ngủ ."
Sở Trường Phong dùng sức lắc đầu, còn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn.
Nắm một lúc, đưa tay nàng lên miệng, khẽ c.ắ.n ngón tay thon dài của nàng.
Thẩm Chỉ thở dài.
"Sở Trường Phong... đủ ? Lớn như mà còn như trẻ con!"
"Hừ... vui mà..."
Thẩm Chỉ khẽ một tiếng: "Còn nũng, cho rằng là mấy đứa con trai ... hổ..."
Sở Trường Phong đột nhiên mở mắt,"Vừa mới cái gì, nàng đang mắng ?"
Ánh mắt sáng như đuốc, Thẩm Chỉ thật hoài nghi say.
nàng quá hiểu Sở Trường Phong, say mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-416.html.]
"Ừm, mắng đấy, mắng khó ."
Sở Trường Phong lập tức lộ biểu tình thương,"Sao nàng thể như ... mắng ? Nàng thích ?"
Sở Trường Phong tủi hỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo tay nàng đặt lên .
"Nàng sờ , sờ ... cơ bụng, cơ ngực... nàng thích ?"
Thẩm Chỉ: "..."
Nàng nhân cơ hội mà sờ soạng mấy cái. Bình thường nàng dám sờ mãi, sợ là mê luyến thể .
hiện tại uống say , lá gan nàng liền lớn, sờ cơ n.g.ự.c cơ bụng, sờ cánh tay.
Sờ hết phía một , nàng nuốt nước miếng, vỗ vỗ n.g.ự.c : "Quay , sấp xuống."
"Ồ."
Sở Trường Phong ngoan ngoãn xoay , sấp xuống giường.
Bàn tay Thẩm Chỉ lướt xuống lưng , cơ lưng cũng rõ ràng, sờ cảm giác tuyệt, cũng rắn chắc.
Lại tiếp tục sờ đến eo, còn sờ m.ô.n.g , nàng mới hài lòng.
Nụ tươi rói mặt, nàng thầm nghĩ nếu ngày nào cũng uống say, hưởng phúc lợi thế cũng tệ.
"Được , trở tư thế cũ ."
Sở Trường Phong động đậy, ngửa .
Chàng kéo tay nàng , úp mặt lòng bàn tay nàng, dụi dụi,"Mặt sờ... chỗ nhất... nàng sờ chứ..."
Thẩm Chỉ dở dở : "Sở Trường Phong... tự luyến đến mức ?"
Nàng thật sự phục .
Sở Trường Phong ngây ngô một tiếng, kéo tay nàng ,"Còn chỗ nàng thích nhất nữa, cũng sờ mà... sờ ..."
Thẩm Chỉ trừng lớn hai mắt, thể tin nổi, ngay cả khi uống say, cũng chơi lưu manh!
Khóe miệng nàng giật giật, nhanh chóng rụt tay : "Không sờ!"
Sở Trường Phong ngây ,"Thẩm Chỉ Chỉ! Nàng ! Rõ ràng sờ chán chê , cũng để ý đến ... nàng... nàng là nữ nhân nhẫn tâm..."
Thẩm Chỉ mím môi, mặc áo lót và quần lót cho , đắp chăn lên cho .
"Ngủ , xem Hoan Hoan."
Tiểu nha đầu vẫn còn đang giường em bé ở nhà chính, bé cũng thích náo nhiệt, ngủ .
Khi Thẩm Chỉ bước , tiểu nha đầu Tần Cửu An ôm lòng.
Hắn chỉ một tay, cũng thích chơi đùa với , Hoan Hoan , nên ôm đây dỗ.
"Đưa con bé cho , chắc là buồn ngủ ."
Tần Cửu An liền đưa tiểu nha đầu cho Thẩm Chỉ.
Hai mắt bé nhắm nhắm chớp chớp, trông vẻ buồn ngủ.
Thẩm Chỉ bế con gái về phòng, nhét trong lòng cha bé.
Sở Trường Phong nheo mắt đứa bé trong lòng, ngây ngô một tiếng: "Con là nhãi con nhà ai đây? Sao trong lòng ? Có con cha con ?"
Tiểu nha đầu một cái, vẻ mặt đầy ghét bỏ, lẽ cũng cảm thấy cha là đồ ngốc.
"Nhãi con, , con cha con ?"
"Cha-"
Tiểu nha đầu nhéo lỗ tai ,"Ngủ... ngủ ngủ..."
Sở Trường Phong ngẩn , mất một lúc lâu mới phản ứng : "À... thì con chính là nhãi con của ..."
Chàng xoa xoa đầu nhỏ của bé,"Nhãi con, gọi cha ."
"Cha-" Tiểu nha đầu mềm mại gọi một tiếng, ngáp dài.
Bé thực sự buồn ngủ, chơi với cha nữa.
"Gọi , cha còn ."
"Cha- cha- hô... ô..."
Tiểu nha đầu mí mắt nặng trĩu, mở nổi nữa.
"Nhãi con, gọi thêm nữa ."
Tiểu nha đầu chẳng thèm phản ứng nữa, ngủ .
"Nhãi con? Nhãi con?"
Thẩm Chỉ: "..."
Nàng thật sự thể nhịn nữa, giơ tay vỗ mặt Sở Trường Phong một cái: "Chàng ngủ ngay cho !"