Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi vị vu y ở cũng dễ tìm, ba tìm hơn một canh giờ mới thấy một túp lều da dê trong thung lũng nhỏ.

"Có lẽ đó là lều của vu y?"

"Chắc là ."

Ba cưỡi ngựa tiến gần.

Vừa đến bên ngoài lều, liền ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nồng nặc.

"Có ai ở trong ?"

Sở Trường Phong bên ngoài lều gọi vài tiếng.

Rất nhanh, một lão nhân năm mươi tuổi vén rèm bước .

Ngay lập tức, mùi t.h.u.ố.c càng nồng hơn.

Vu y tưởng bọn họ đến xem bệnh, bèn : "Các ngươi trong ."

Sở Trường Phong: "Đại phu, gần đây ngài thấy một thiếu niên mất một cánh tay ? Hắn cao thế , tuấn tú, ..."

Thẩm Chỉ bên cạnh mô tả dáng vẻ của Tần Cửu An, nôn nóng dò hỏi.

Sắc mặt vu y đổi.

Lam Nguyệt chú ý tới, lập tức nóng nảy, bắt lấy cổ áo vu y, ánh mắt như g.i.ế.c : "Ông gặp đúng ? Hắn ở ?"

Vu y nuốt nước miếng,"Hắn... đang ở trong lều..."

Vừa dứt lời, Lam Nguyệt liền ném ông , nhanh chóng chạy trong.

Cái lều lớn, Lam Nguyệt thấy ngay chiếc giường nhỏ.

"Tần Cửu An!!"

Đôi mắt Lam Nguyệt run lên, thể cứng đờ bước đến bên giường.

Người giường khắp đều quấn băng gạc, trông như là thương nghiêm trọng.

Lam Nguyệt đưa tay , nhưng dám chạm ."Sao thế ? Sao thành như ? Có là ông hại ?!"

Lam Nguyệt lạnh lùng chằm chằm vu y, ánh mắt đáng sợ.

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đang mê man giường, thể nhúc nhích, cũng ngây ngẩn cả .

Vu y vội vàng giải thích: "Không liên quan đến ! Ta... ..."

"Là tự rơi xuống núi, tốn nhiều công sức mới kéo về đây, dùng ít d.ư.ợ.c liệu mới giữ mạng cho , nếu c.h.ế.t từ lâu !"

Nói đến đây, vu y cũng chút chột , bởi vì chính ông dẫn lên núi hái thuốc, nên mới ngã xuống.

"Vậy lên núi gì? Là tự ?" Sở Trường Phong hỏi.

"Chuyện ... chuyện ..."

Vu y gật đầu,"Hắn nhờ chữa vết thương do độc trùng Ô Vũ Lân cắn, nhưng chắc thể trị khỏi, dù thể thử, cũng đủ d.ư.ợ.c liệu, thế là sẽ hái."

Lam Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, mắt mở to sững sờ.

Vu y thở dài,"Ta với loại d.ư.ợ.c liệu đó, liền lên núi, nhưng nghĩ chỉ một tay, đành lòng, nên cũng theo, ngờ rằng..."

Ông ngập ngừng một chút tiếp,"Hắn thấy một cây d.ư.ợ.c liệu mọc ở rìa vách đá, hái nó, nhưng tuyết ở đó tan hết, trượt chân một cái liền rơi xuống."

Lam Nguyệt như rút hết sinh khí, cứng đờ tại chỗ.

"Tiểu t.ử ngốc ..." Sở Trường Phong tức giận mắng một câu,"Chỉ một tay mà cũng dám leo lên vách núi hái thuốc! Thật là sống nữa!"

Thẩm Chỉ liếc Lam Nguyệt, thở dài một .

"Đại phu, hiện tại thế nào ? Có chữa khỏi ?"

Vu y lắc đầu, gật đầu,"Không c.h.ế.t , nhưng nhiều vết thương, chân cũng gãy , giúp nắn xương, nhưng gãy vụn, e là khó mà lành lặn..."

Vốn dĩ mất một tay, nếu còn què...

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-422.html.]

Thẩm Chỉ nín thở.

Lam Nguyệt hai chân mềm nhũn, khống chế mà ngã xuống, đôi mắt chằm chằm sắc mặt tái nhợt giường, n.g.ự.c giống như cái gì bóp chặt, đau đớn chịu .

Tại chứ?

Hắn vốn thích nàng, từ khi nàng về, từng quan tâm một câu, cũng từng với nàng một lời, thế nhưng tại bây giờ tìm đại phu giúp nàng, thậm chí còn liều mạng lên núi hái t.h.u.ố.c cho nàng?

Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì ?

Lam Nguyệt tiến gần giường, cẩn thận nắm lấy tay Tần Cửu An, giọng nghẹn ngào: "Tần Cửu An... đang ? Trái tim của rốt cuộc là từ gì? Sao cứ khiến thể rõ..."

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay , nhưng giường vẫn chút phản ứng nào.

Lam Nguyệt đến mức vai run rẩy,"Tần Cửu An..."

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đầu , nỡ .

Thẩm Chỉ: "Đại phu, vẫn luôn hôn mê ? Có đập đầu xuống đất ?"

Vu y mím môi,"Bị đập đầu, cũng dám chắc thể tỉnh ... chỉ thể... xem mệnh thôi."

Có đôi khi, ông gặp những bệnh nhân chấn thương đầu, chỉ là vết thương ngoài da, lành thì , nhưng cũng đập đầu mà rơi hôn mê sâu, thậm chí thể cả đời tỉnh .

Hô hấp của Thẩm Chỉ khựng .

Sở Trường Phong c.ắ.n chặt khớp hàm, khẽ thở dài: "Chỉ Chỉ, chúng đưa về , thần y ở đó, chắc chắn sẽ chữa khỏi ."

"Ừm." Thẩm Chỉ mím môi, Tần Cửu An đang giường, nước mắt kìm mà rơi xuống.

Vốn dĩ đáng thương , ... còn gặp chuyện thế nữa?

Trong thoáng chốc, Thẩm Chỉ chợt nhớ đến Tần bà bà, bà thương yêu vị tiểu thiếu gia .

Nếu bà tiểu thiếu gia nhà bây giờ thành thế , sẽ đau lòng đến mức nào?

Mọi dám trì hoãn thêm, Sở Trường Phong nhanh chóng đ.á.n.h xe ngựa đến để đưa Tần Cửu An về.

Xe ngựa dừng sân, mấy tiểu gia hỏa trong nhà đồng loạt chờ cửa.

Vừa khi cha về đ.á.n.h xe với bọn chúng là sẽ đón Cửu ca ca về, nhưng Cửu ca ca thương một chút.

Bọn chúng vốn lo lắng, nhưng vẫn luôn nghĩ vết thương chắc quá nghiêm trọng.

Thế nhưng bây giờ, thấy Sở Trường Phong cẩn thận ôm Tần Cửu An xuống xe, mấy tiểu gia hỏa đều ngây dại.

"Cửu... Cửu ca ca!"

Bọn chúng dám tin, băng bó kín mít mặt là ai?

Có thật là Cửu ca ca của bọn chúng ?

Sao thể như ? Cửu ca ca... thương nặng đến thế ?

Mộc Mộc trực tiếp bật : "Cha, nương! Cửu ca ca ? Huynh ?"

Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên sắc mặt trắng bệch, nên lời.

Sở Trường Phong ôm Tần Cửu An phòng, Thẩm Chỉ xoa đầu ba đứa nhỏ: "Cửu ca ca của các con thương , rơi xuống từ vách núi, hiện tại là vết thương."

Nàng hề giấu giếm bọn chúng.

Mộc Mộc nức nở rung trời, chạy: "Để con xem... con cũng là đại phu mà... để con xem..."

Lam Nguyệt lặng lẽ theo cùng, như một hồn ma phiêu du, chẳng một lời.

Thẩm Chỉ đầu nàng, đó kéo tay nàng : "Đừng ngây nữa, lát nữa còn sắc t.h.u.ố.c cho , đây giúp một tay."

Lam Nguyệt vội vàng gật đầu ngừng,"Được... , sắc thuốc..."

Thấy nàng cuối cùng cũng chút sức sống, Thẩn Chỉ nhẹ nhàng thở .

Quay phòng, ba tiểu gia hỏa quỳ rạp bên giường, Mộc Mộc nắm lấy cổ tay Tần Cửu An, bắt mạch lau nước mắt.

Tiểu gia hỏa đến mức run rẩy, môi mím chặt, còn Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên mắt cũng đỏ hoe, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Loading...