Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nếu thực sự ở trông , mang cho một chiếc giường nhỏ, ngủ ở bên cạnh ."
Tuy rằng trai đơn gái chiếc nên ở chung một phòng, nhưng tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt.
Hơn nữa, bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở của Tần Cửu An hiện giờ, đến tỉnh còn , thì thể gì?
"Vậy phiền tỷ ."
Thẩm Chỉ lắc đầu, nhanh chóng đặt một chiếc giường gỗ nhỏ gấp gọn bên cạnh giường của Tần Cửu An.
Trước khi rời khỏi phòng, nàng nhịn một cái.
Nếu Tần Cửu An thể tỉnh , thì cũng xem như khổ tận cam lai. Đến nước , nếu bọn họ vẫn thể ở bên , thì lẽ thật sự là duyên.
Sau khi rời khỏi, Lam Nguyệt cúi đầu giường, nước mắt rơi xuống.
"Tần Cửu An... khi nào mới tỉnh ..."
Nàng bên giường, nắm lấy tay , tay gầy nhưng dài, Lam Nguyệt dùng cả hai tay mới thể nắm trọn.
Nàng đặt thêm mấy túi sưởi bên phần tay cụt của để giữ ấm, cẩn thận đắp kín chăn cho .
"Tần Cửu An, cũng thích , đúng ?"
Nàng ghé mép giường, chằm chằm chớp mắt.
Nàng vùi mặt lòng bàn tay , khẽ : "Bây giờ cũng hủy dung , chúng giống , chúng thể ở bên , đúng ?"
"Huynh đừng đẩy nữa..."
Thẩm Chỉ về phòng, Sở Trường Phong đang dỗ tiểu nha đầu ngủ.
Bé còn quá nhỏ, cả ngày hôm nay ở trong phòng nên hiểu tâm trạng nặng nề của , lúc vẫn vui vẻ bò tới bò lui cha.
Sở Trường Phong nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nhưng bé vẫn tỉnh táo, chút dấu hiệu buồn ngủ.
Thẩm Chỉ xuống giường, kéo cánh tay của Sở Trường Phong ôm lòng, dụi đầu đó.
Sở Trường Phong xoa đầu nàng: "Đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ , lúc chân còn thể chữa khỏi, ôn dịch còn là gì."
"... vẫn lo lắng..."
Sở Trường Phong thở dài: "Trước tiên ngủ một giấc , chừng ngày mai sẽ tỉnh ."
Thẩm Chỉ nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Nương... nương-"
Tiểu nha đầu bò lòng nàng, hai bàn tay nhỏ ôm lấy mặt nàng hôn mấy cái,"Nương-"
Thẩm Chỉ hôn lên trán bé: "Bảo bối ngoan, mau ngủ , ?"
"Nương-"
Tiểu nha đầu nhăn mày, khuôn mặt nhỏ mềm mại cọ mặt nàng.
Thẩm Chỉ híp mắt: "Hôm nay bảo bối của dính như thế? Có nhớ nương lắm ?"
"Nương-"
Sở Trường Phong một tay xách tiểu nha đầu lên, vỗ nhẹ m.ô.n.g bé: "Bảo bối ngoan, con ngoan nha, đừng quấy rầy nương con, hôm nay tâm trạng nương , để cha chơi với con, ?"
Tiểu nha đầu cha xách lên trung, cánh tay nhỏ khua loạn xạ, miệng kêu "Cha... cha..."
Bé chu môi giận dỗi,"Cha... thả... thả xuống..."
Sở Trường Phong đặt bé khuỷu tay , bàn tay to che lên đầu bé,"Ngoan, ngủ ."
Tiểu nha đầu hừ một tiếng, xoay , đưa cái m.ô.n.g nhỏ về phía cha.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại phồng lên, Sở Trường Phong nhấc qua, đây là thật sự giận .
Chàng chọc chọc m.ô.n.g nhỏ của bé,"Bảo bối?"
Tiểu nha đầu né tránh, nhích càng xa hơn.
"Bảo bối, con giận ? Có bé con nhà ai tính tình lớn như con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-424.html.]
"Quay nào, để cha con một chút, một hồi lâu thấy con, cha nhớ con ."
Tiểu nha đầu chu môi, thèm .
Thẩm Chỉ nhắm mắt, vốn buồn ngủ, nhưng hai cha con quá ấu trĩ, nàng nhịn , chẳng còn chút lo lắng buồn ngủ nào nữa.
"Bảo bối?" Sở Trường Phong tiếp tục chọc m.ô.n.g nhỏ của bé.
TBC
Tiểu nha đầu mím môi, nước mắt lưng tròng,"Hu oa..."
Thấy bé , Sở Trường Phong dám chọc nữa,"Ai nha, đừng đừng , cha sai , cha sai !"
Thẩm Chỉ chậc một tiếng, dậy, lạnh lùng Sở Trường Phong,"Có cha nào như ? Cả ngày chỉ trêu chọc con bé!"
Tiểu nha đầu ỷ nương bênh , liền bò lòng nương, tay chân quấn chặt lấy nàng,"Nương... cha hư hư..."
Thẩm Chỉ: "Ngoan nha, chúng so đo với cha hư nữa, thèm để ý cha nữa."
"Âng!"
Tiểu nha đầu rúc trong lòng nương, cái m.ô.n.g nhỏ tròn trịa hướng về phía cha bé, nhất quyết đầu .
Sở Trường Phong mím môi,"Bảo bối, con thật sự cần cha nữa ? Không thèm chuyện với cha luôn ?"
"Hừ!"
Bé vụng về lau nước mắt, vùi đầu cổ Thẩm Chỉ, hai tay hai chân ôm chặt Thẩm Chỉ buông.
Thẩm Chỉ: "..."
"Bảo bối, con đừng rúc mãi trong lòng nương, ? Nằm xuống , ở trong lòng nương, tuyệt đối để cha hư đụng đến con."
Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên thật nhanh, miệng nhỏ dẩu lên tận trời,"Nương... nương... hư!"
Không chỉ cha bắt nạt bé, ngay cả nương cũng bắt nạt bé, chịu ôm bé nữa!
Thẩm Chỉ dám nhiều lời, vội vàng dỗ dành,"Được , nương ôm con cả đêm, nương yêu con nhất."
Bé giống như heo nhỏ mà hừ nhẹ một tiếng, lúc mới hài lòng.
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng bé, chính giận dỗi trong chốc lát, nhưng thật cũng buồn ngủ , dỗ bao lâu liền ngủ mất.
Bé ngủ ngon lành, cuộn tròn như chú heo nhỏ, cái m.ô.n.g tròn trịa nhô lên.
Vừa còn cảm thấy vật nhỏ phiền, nhưng khi ngủ ngoan ngoãn đáng yêu, khiến lòng nàng mềm nhũn.
Sở Trường Phong bé ngủ say, nhỏ giọng hỏi,"Con bé ngủ chứ?"
"Ừm."
Chàng xoa xoa tay,"Vậy ôm con bé đây nhé?"
Thẩm Chỉ trừng mắt một cái,"Vừa còn chọc con bé, bắt nạt con bé đến , hiện tại ôm con bé ngủ? Chàng thể như nha?"
Sở Trường Phong ,"Thì chứ? Ta là trêu chọc con gái , cũng con nhà khác."
Sở Trường Phong nhẹ nhàng ôm bé lòng, hôn một cái, tiếp tục "Huống hồ, chỉ khi con bé còn nhỏ, mới thể chơi đùa một chút, chờ con bé lớn như mấy ca ca, con bé sẽ cho chơi nữa."
"Con là dùng để chơi ?" Thẩm Chỉ bất đắc dĩ.
Sở Trường Phong khẽ,"Dù cũng thú vị."
"Ngủ!" Thẩm Chỉ trừng mắt ,"Sáng mai còn chăm sóc Tần Cửu An nữa."
Sở Trường Phong: "Yên tâm, Lam Nguyệt canh chừng , chúng nơi dụng võ!"
Thẩm Chỉ: "..."
Hôm .
Khi Thẩm Chỉ tỉnh dậy, giường chỉ còn chú heo con nhà bọn họ, Sở Trường Phong thấy .
Nàng dụi mắt, mở cửa sổ ngoài, trời vẫn còn mờ tối, chắc vẫn còn sớm.
Nàng bất đắc dĩ , rõ ràng hôm qua miệng lo lắng, mà còn dậy sớm hơn nàng.
Nàng xuống giường ngoài, đến nhà chính liền thấy Sở Trường Phong rón rén bước từ phòng Tần Cửu An.