Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 430
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Nương! Người xem kìa! Trước đây gọi con là 'ca ca ngốc', giờ còn đ.á.n.h con! Quả thật lớn nhỏ!"
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc đầu ngoài cửa sổ, như liên quan.
Thẩm Chỉ: "Muội khó khăn lắm mới một câu, con thấy vui cho ?"
"Con... con..." Sở Cẩm Niên nghẹn nửa ngày cũng gì.
Cuối cùng tự tức đến phát điên,"Cái đồ hư hỏng , thèm tranh cãi với nữa! Muội thật phiền phức!"
Hoan Hoan bò đến mặt Thẩm Chỉ, nhanh chóng ghé trong lòng nàng, híp mắt trông như đang ngủ, nhưng đôi tai nhỏ thì dựng thẳng lên!
Nghe thấy Sở Cẩm Niên , bé liền tức giận trừng lớn hai mắt.
"Niên... Niên Niên... phiền... phiền..."
Sở Cẩm Niên tròn mắt,"Muội như ? Ta là ca ca của ! Không Niên Niên! Niên Niên là để kêu ?"
"Niên Niên! Phiền phiền!" Bé hung dữ .
"Nương! Người xem ! Người xem Sở Hoan Hoan , gì bộ dáng của một chứ!"
Thẩm Chỉ ho khan một tiếng,"Được , ngừng chiến! Không cãi nữa."
"Hừ! Nương, thiên vị!" Sở Cẩm Niên cực kỳ ấm ức.
Tiểu nha đầu chu môi, tựa đầu cánh tay Thẩm Chỉ, ánh mắt đầy đắc ý, một bộ dáng cáo mượn oai hùm!
Thật sự thể nổi nữa!
"Hừ!" Sở Cẩm Niên hừ lạnh,"Ta là ca ca, chấp nhặt với tiểu nhãi con nghịch ngợm phiền phức !"
"Hừ!" Bé cũng bắt chước y hệt,"Niên Niên... phiền! Phiền!"
Sở Cẩm Niên tức đến nỗi lỗ mũi phập phồng, nó đột nhiên dậy.
Tiểu nha đầu vốn ỷ nương bảo vệ nên sợ gì, nhưng thấy ca ca đột nhiên dậy, cứ tưởng ca ca đ.á.n.h , lập tức hoảng sợ chui tọt trong lòng Thẩm Chỉ,"Nương... nương! Niên Niên... đánh... đánh..."
Sở Cẩm Niên chống nạnh,"Ta đ.á.n.h ! Ta lười luôn!"
Nó chui khỏi xe ngựa, bên ngoài.
Vừa bọn họ cãi cọ ầm ĩ, ríu rít ngừng, Sở Trường Phong rõ từng câu một, thấy tiểu gia hỏa đột nhiên chạy , liền đoán là tới cáo trạng.
"A? Đây là ? Sao trông tức giận thế ?"
Sở Cẩm Niên bĩu môi, phịch xuống bên cạnh , đầu nghiêng , cả dựa Sở Trường Phong."Cha! Sở Hoan Hoan bắt nạt con! Cha quản !"
"Muội bắt nạt con thế nào?"
"Muội mắng con là đồ ngốc, còn diễu võ dương oai đ.á.n.h con nữa, quả thật vô pháp vô thiên, cha giáo huấn !"
Sở Trường Phong khó xử," mới một tuổi, cha giáo huấn kiểu gì đây? Đánh m.ô.n.g ?"
Sở Cẩm Niên mím môi,"Muội sẽ đau đó... Cha... cha thể đ.á.n.h nhẹ thôi, nhưng nhất định đánh!"
Sở Trường Phong xoa đầu nó,"Được , đợi chúng đến khách điếm nghỉ ngơi, cha sẽ giáo huấn , ?"
"Ừm... thế còn tạm chấp nhận ."
Tiểu gia hỏa trực tiếp gối đầu lên đùi ,"Cha... nhiều , dù bắt nạt con, nhưng thông minh nha! Không hổ là của con!"
Sở Trường Phong: "..."
"Con thấy lợi hại hơn nhà khác! Hơn nữa, càng ngày càng ! Da trắng nha, là bảo bảo xinh nhất luôn!"
"..."
"Cha, cha gì thế?"
Sở Trường Phong gượng một tiếng,"Ừ, đúng đúng."
Tiểu t.ử ngốc , nãy còn bắt nạt nó, tức giận đến bốc khói, kết quả thì ?
Mới vài câu mà khen , khoe .
Sở Trường Phong thật sự gì nữa.
Trời quang đãng, mùa xuân chính là thời điểm vạn vật sinh sôi.
Xe ngựa qua thảo nguyên, ngẩng đầu lên chỉ thấy một màu xanh biếc vô tận.
Sở Cẩm Niên nhanh chóng quên hết chuyện đó, hai mắt sáng lấp lánh, hò hét phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-430.html.]
"Cha! Đẹp quá! Nhìn kìa!"
Nó chỉ tay về phía thảo nguyên mặt, gió thổi qua, hương cỏ xanh ngập tràn trong khí.
Sở Trường Phong híp mắt, nắm lấy cánh tay nó,"Đừng kích động, cẩn thận ngã xuống."
"Hắc hắc hắc... Con nhúc nhích nữa ..."
Xe ngựa chạy nhanh, giống như đang cưỡi ngựa , thảo nguyên xanh mướt cứ lùi phía .
Cảnh sắc thật .
Tiếng của Sở Cẩm Niên quá lớn, khiến trong xe cũng ngứa ngáy, bọn họ vén rèm xe ngựa lên, cố định , cảnh sắc bên ngoài phong cảnh hiện rõ ràng.
Tiểu nha đầu vốn đang cuộn tròn trong lòng Thẩm Chỉ mơ màng sắp ngủ, nhưng gió mát thổi qua, ngẩng đầu lên thấy thảo nguyên xanh biếc ngoài , bé lập tức bò đến bên cửa sổ, cố rướn ngoài.
"Nương! Nương... !" Đôi mắt tròn xoe lấp lánh, bàn tay mũm mĩm chỉ bên ngoài, kích động mà gọi , cho Thẩm Chỉ xe. .
TBC
Thẩm Chỉ xoa đầu bé,"Thấy , nương thấy ."
Tiểu nha đầu khanh khách.
Nhìn một lát, bé lạch bạch bò về phía Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc.
"Ca ca... ! Nhìn!" Bé vẫn chỉ tay bên ngoài.
"Bên ngoài , ca ca thấy ."
Hai tiểu gia hỏa cũng vui vẻ đáp bé.
Sở Cẩm Chu ôm lấy bé,"Muội leo trèo lung tung, để ca ca ôm ."
Tiểu nha đầu "ưm" một tiếng, ngoan ngoãn im, nhưng đôi mắt vẫn láo liên, lúc ngoài cửa sổ, lúc ngó nghiêng rèm cửa xe ngựa.
Ngồi yên một lát, bé chỉ rèm cửa,"Cha... cha... xem..."
"Cha ở bên ngoài cũng thấy , ngoan nào."
Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, như thể yên tâm, liền từ trong lòng ca ca bò ngoài.
"Muội , ngoài, cha ở bên ngoài thấy ."
Tiểu nha đầu .
Thẩm Chỉ chỉ lắc đầu,"Chu Chu, mặc kệ con bé, lát nữa con bé sẽ tự yên thôi."
Sở Trường Phong và Sở Cẩm Niên đang ngắm cảnh, bỗng cảm thấy lưng thứ gì đó đang chọc chọc bọn họ.
Bọn họ đầu , liền thấy khuôn mặt nhỏ khanh khách của tiểu nha đầu.
Sở Trường Phong giật ,"Bảo bối, con đây ? Bên ngoài nguy hiểm, mau trong ."
Sở Cẩm Niên cũng nhíu mày,"Muội , nghịch ngợm nữa ?"
Thẩm Chỉ vén rèm lên,"Yên tâm , đang giữ con bé."
Hai cha con lúc mới yên tâm.
"Cha-... Nhìn xem!"
Bé thò đầu từ eo Sở Trường Phong,"Cha... !"
Bé chỉ đồng cỏ xanh mướt xung quanh.
"Cha thấy ." Sở Trường Phong cẩn thận bảo vệ bé.
Tiểu nha đầu hài lòng, túm lấy vạt áo Sở Cẩm Niên,"Niên Niên- ... !"
Sở Cẩm Niên giật giật khóe miệng, là phục,"Ta thấy , nhưng tại cứ gọi là Niên Niên? Sở Hoan Hoan! Muội tôn trọng ca ca chút nào, hả?"
"Niên Niên- Niên Niên-"
Sở Cẩm Niên: "..."
Nó thật sự chịu thua, giọng mềm mại, cần kêu dễ như ?
Sở Cẩm Niên tức cảm thấy trong lòng mềm mại.
"Niên Niên- Niên Niên Niên Niên-"
Sở Cẩm Niên ôm lấy mặt bé, xoa xoa,"Ta thật sự chịu thua !"
"Ha ha ha... Niên Niên-"