Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 433
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu, tin, nhưng khi đến lượt bọn họ, cân một cân kẹo thử một miếng, bọn họ liền kinh ngạc.
Chả trách mua hẳn mười cân Kẹo đúng là ngon thật!
Ăn dẻo ngọt thơm, ăn một viên ăn thêm viên nữa.
Tất nhiên, kẹo hạnh nhân ăn ngon, nhưng thứ khiến bọn họ kinh ngạc nhất là khô bò!
Cũng dai dai, ăn ngon, một miếng nhỏ thể ngai lâu, ăn xong vẫn còn thèm.
"Bắc Dương các ngươi nhiều đặc sản ngon như ?! Sao đây nhỉ?"
" thế! Trước đây cũng từng đến đó, nơi đó hoang vu, nuôi bò dê, nhưng đa đều ăn thịt dê, thịt dê tanh, sữa bò sữa dê càng tanh, ăn nổi."
Thẩm Chỉ : "Đó là vì các đúng chỗ, hiện tại Bắc Dương phồn hoa hơn nhiều, những đặc sản mang đến hôm nay đều thể mua ở Bắc Dương, nếu các thấy ngon, thể đến đó mua, thậm chí nhập hàng về đây bán, nhưng nếu mua lượng lớn, lẽ đợi thêm hai tháng nữa."
Khô bò, kẹo hạnh nhân... những thứ nhà nàng đều thể .
Trước khi , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ sắp xếp xong xuôi.
Võ Nhai và mấy bán hết ngựa nuôi, dùng tiền đó mua miếng đất ở ngoài thành để xây một nhà xưởng, những lưu dân khi trồng khoai tây xong thể xưởng khô bò và kẹo hạnh nhân.
bọn họ về cũng mất hai tháng, thời gian hai tháng e là nhà xưởng chỉ miễn cưỡng xong phần thô, bọn họ cũng vội với những kế hoạch tiếp theo.
Mọi sửng sốt, quả thật lý!
Những món ăn ngon thế , mang về bán lo ế hàng, huống hồ trong thành còn nhiều giàu, dân thường mua nổi nhưng nhà giàu thì thể tùy tiện mua.
Có tâm tư bắt đầu lung lay.
Đặc biệt là nam nhân béo mua nhiều khô bò và kẹo hạnh nhân, nhà vốn dĩ mở tiệm tạp hóa.
Nếu thể đến Bắc Dương nhập hàng về bán trong thành, chẳng sẽ kiếm bộn tiền ?
Hắn nhai khô bò, suy nghĩ, càng nghĩ càng kích động.
Cha lúc nào cũng chê tiền đồ, suốt ngày chỉ ăn.
nếu thật sự thể ăn phát đạt với loại đồ ăn , lẽ cha sẽ bằng con mắt khác.
Chẳng bao lâu , kẹo hạnh nhân và khô bò đều bán hết sạch.
Sữa bột vốn chỉ vài hũ, sớm bán hết, trái cây khô cũng gần hết, ngược là khoai tây lát thể ăn trực tiếp còn hơn phân nửa.
Thứ rẻ nhất, nhưng mua.
Người xếp hàng phía thấy chẳng còn gì để mua, từng đều than ngắn thở dài.
Nhìn bao tải khoai tây lát, tò mò hỏi,"Đây là gì ? Trông vẻ ăn trực tiếp nhỉ?"
"Đây là khoai tây lát, chỉ Bắc Dương chúng mới , món chiên với dầu, khi chiên lên sẽ giòn tan, ăn ngon."
Không ngửi mùi thơm, cũng thấy thành phẩm trông thế nào, đều tin lắm.
Ai nấy đều mua.
Hơn nữa, chiên cần dùng đến dầu, mà dầu đắt.
Quầy hàng của bọn họ ngay bên đường, phía là một tiệm cơm nhỏ.
Tiệm cơm đó chẳng nhiều khách, thấy quầy hàng của bọn họ buôn bán náo nhiệt, ông chủ tiệm cơm rảnh rỗi gì liền tò mò xem.
Nghe khoai tây lát chiên với dầu, ông cũng hiếu kỳ mùi vị thế nào, bèn đề nghị: "Các ngươi thể tiệm cơm của chiên thử một ít xem , nhưng dùng dầu của thì đồ chiên ăn thử miễn phí."
Sở Trường Phong và Thẩm Chí , đó gật đầu.
Khoai tây lát đơn giản, nhà bọn họ nhiều khoai tây, giá rẻ, cho nếm thử miễn phí cũng .
"Vậy thì cảm ơn ông chủ !"
Tiệm cơm lớn cũng nhỏ, nhưng thể hết bên trong xem.
Ngoài Sở gia, chỉ ông chủ tiệm cơm và hai vị khách chen lên phía phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-433.html.]
Thẩm Chí múc một muôi dầu, muôi là muôi canh, một muôi xuống là dùng hết một lượng dầu hề ít.
Ông chủ tiệm cơm mà lòng như bóp nghẹt, cảm thấy xót, đúng là chẳng khách sáo chút nào! Ông vốn chỉ cho lệ thôi mà!
lời , ông đành tỏ rộng rãi: "Bấy nhiêu dầu đủ ? Nếu đủ thì cứ thêm, đừng khách sáo!"
Thẩm Chí liếc ông một cái, chẳng hề khách sáo mà múc thêm một muôi dầu nữa đổ chảo.
Khóe miệng ông chủ tiệm giật giật, nhưng vẫn cố nặn một nụ .
Dầu nhiều thì khoai tây chiên cũng nhiều hơn.
Khi dầu nóng lên, Thẩm Chỉ thả khoai tây lát phơi khô chảo.
Chỉ trong nháy mắt, những lát khoai tây khô héo, xí bỗng chốc phồng lên nhờ sức nóng của dầu, tỏa một mùi hương nồng đậm của khoai tây, chiên một lúc, liền chuyển sang màu vàng giòn rụm.
Thẩm Chỉ tiếc dầu, chẳng mấy chốc chiên một rổ lớn khoai tây chiên, còn rắc thêm một ít muối lên .
Nàng bưng khoai tây chiên ngoài tiệm cơm, đặt lên bàn: "Mọi thể nếm thử, nếu cảm thấy ngon mua!"
Ông chủ tiệm cơm một chút cũng khách sáo, dầu của ông dùng nhiều như , ít nhất cũng ăn nhiều một ít mới .
Ông chộp ngay một nắm lớn, lấy một miếng khoai tây bỏ miệng.
"Răng rắc —— răng rắc ——"
Khoai tây giòn giòn, thơm thơm, là thứ mà nay ông từng nếm qua ngửi thấy.
Càng nhai càng thơm, càng ăn càng thấy ngon.
Một món tưởng chừng chẳng gì đặc biệt, mà ngon đến mức !
Ông nhanh chóng ăn hết chỗ khoai tây chiên trong tay, ngẩng đầu lên thì phát hiện cả rổ khoai tây chiên ăn sạch, chỉ còn một ít vụn lẻ tẻ.
Mọi xung quanh ai nấy đều đang l.i.ế.m môi.
"Ông chủ! Cái ... cái , mua năm cân khoai tây lát!"
Dù cũng chỉ 20 văn một cân, một cân chiên cũng cả đống!
Mua cái là lời nhất!
"Ta mua ba cân!"
"Ta lấy hai cân!"
"Được, ! Từng một!"
Ông chủ tiệm cơm định chen lên nhưng phát hiện xung quanh vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài.
"Ta cũng mua! Ta mười cân!" Ông hét to.
tiếng của những khác còn lớn hơn, lập tức lấn át tiếng của ông .
Ông chủ mím môi, bản bỏ nhiều dầu như mà cuối cùng chỉ ăn một nhúm khoai tây chiên, ngay cả mua cũng mua , thật là quá t.h.ả.m mà!
Không chỉ ông , mà còn nhiều xếp hàng phía cũng mua .
Khoai tây lát nhẹ, một cân nhiều, mà mấy bao tải khoai tây lát vốn còn bao nhiêu, mua một cân, ba cân...
Chẳng mấy chốc bán sạch.
Mặc dù trong gian vẫn còn nhiều, nhưng Thẩm Chỉ ý định tiếp tục bán ở thành .
Hiện tại tuy là bán, nhưng thực chất cũng là để quảng bá.
Sau nếu bọn họ sản xuất những đặc sản với quy mô lớn, thu hút thương nhân ở đây đến lấy hàng mới là quan trọng.
"Không... còn nữa ? Một chút cũng còn là ?"
TBC
Ông chủ tiệm cơm xụ mặt xuống: "Dù cũng là cho các ngươi mượn dầu, lẽ nào để cho một hai cân ?"