Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ông chủ, ông cũng mua ? Sao sớm hơn chứ?"

" đó, đúng đó! Ông chen lên phía mới mua !"

"Cơ hội là nắm bắt! Ông kêu lên, cũng chen , ai mà ông mua chứ?"

Ba tiểu gia hỏa thi khiến ông chủ cơ hội chen ngang.

Chờ đến khi bọn nhỏ xong, ông mới bất đắc dĩ : "Sao ? Ta hét lên mấy , nhưng các ngươi ai thấy!"

Thẩm Chỉ gượng một tiếng, hiện tại nàng cũng thể trực tiếp lấy khoai tây lát từ gian .

Nàng suy nghĩ một lát, tròng mắt xoay chuyển: "Ông chủ, khoai tây lát thì hết , nhưng để cảm ơn ông cho mượn dầu, tặng ông một món quà."

Nàng xe ngựa, lấy hai bình rượu trái cây xuống.

"Đây là rượu đào và rượu đào, giá trị của hai bình rượu hề nhỏ, hôm nay coi như kết giao bằng hữu với ông!"

Ông chủ ngây : "Cái... cái gì? Ngươi đây là gì?"

"Ông chủ! Ông choáng váng ! Nương rõ ràng , đây là rượu đào và rượu đào, đây cũng là đặc sản nhà , chỉ nhà mới thôi!" Sở Cẩm Niên .

"Rượu... rượu?!"

Thứ ông từng , nhưng từng thấy, cũng từng uống!

Thẩm Chỉ: "Mau cầm ."

Ông chủ vội vàng nhận lấy.

Sở Cẩm Niên: "Ông chủ, nếu ông uống thấy ngon, thể đến Bắc Dương mua về bán ở tiệm của ông! Rượu nhà uống ngon lắm đó!"

Nói xong, cả nhà thu dọn đồ đạc, đ.á.n.h xe ngựa rời .

Ông chủ ngơ ngác theo chiếc xe ngựa xa, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ôm hai bình rượu trở về tiệm cơm.

Ông thực sự tò mò, rượu ca tụng vô cùng kỳ diệu, là ngon gì sánh bằng.

Hôm nay, ông nhất định nếm thử xem thực sự ngon đến thế .

Trên bình rượu dán giấy vàng, một tờ vẽ hình đào đỏ tươi, một tờ vẽ hình quả đào chín mọng.

Ông cảm thấy quả đào gì đặc biệt, nên mở bình rượu đào .

Vừa mở nắp , một hương thơm nồng đậm của rượu lập tức xông mũi.

Ông hít sâu một , mùi thơm cho mê mẩn.

Nuốt nước miếng, ông vội vàng lấy một chiếc chén sứ trắng, rót rượu đào .

Rượu từ bình chảy xuống chén, màu đỏ đào óng ánh phản chiếu trong mắt ông .

Hai mắt ông trừng lớn.

Ông rót đầy một chén rượu, lập tức dừng , sợ lãng phí dù chỉ một giọt.

"Hít... Đây là mùi gì ?"

Ông còn kịp nếm thử, đột nhiên một ghé sát gần.

Ông chủ tiệm cơm vội vàng lùi về , giữ chặt chén rượu trong tay.

"Ông chủ Lưu, đây là gì ?"

Người đến là khách quen của tiệm cơm, mỗi ngày đều đến ăn cơm.

"Đây là rượu."

"Rượu? Tiệm của ông bắt đầu bán rượu ? Rượu màu sắc như ? Ta từng rượu màu đỏ bao giờ!"

"Đây là rượu khác tặng , quý."

Ông chủ Lưu liếc đối phương một lúc hỏi: "Hôm nay ngươi ăn món gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-434.html.]

Người nọ lúc gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn uống? Trong mắt giờ chỉ chén rượu .

"Ta rượu ngon, chén rượu màu sắc như , mùi hương cũng thơm, chắc chắn là thượng phẩm, ông chủ Lưu, ông bán cho một chén nếm thử ?"

Ông chủ Lưu chần chừ, bản còn uống thử, thể bán ?

TBC

nghĩ đến hai bình, bán một chén cũng tính là gì.

Thấy ông im lặng một lúc lâu, nam nhân liền : "Ba mươi văn một chén, bán ?"

Ba... ba mươi?!

Ông chủ Lưu kinh ngạc đến mức thốt nên lời, rượu đắt đến ? Người ngốc ?

"Ông chủ Lưu, ông bán cho , rượu bình thường trong kinh thành cũng chỉ hai mươi mấy văn một chén thôi."

Ông chủ Lưu suy nghĩ một lúc, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: "Thôi , chén bán cho ngươi."

Nam nhân vui sướng nhận lấy, lập tức uống một ngụm.

Rượu ngọt thanh, mang theo hương thơm dịu nhẹ của quả đào, tuy quá mạnh nhưng khiến cảm giác say.

"Ngon quá! Đây chính là rượu ? là giống như trong lời đồn!"

Ông chủ Lưu nuốt nước miếng, vội vàng tự rót cho một chén nếm thử.

Ông nhấp từng ngụm nhỏ, càng uống càng cảm thấy loại rượu đúng là tiên phẩm!

Thứ như , nếu thể bán trong tiệm, chắc chắn sẽ thu hút ít khách!

Trước đây tiệm cơm của ông vốn là một tửu lâu, nhưng do kinh doanh nên dần dần sa sút, cuối cùng chỉ còn một tiệm cơm nhỏ.

Mà hiện tại tiệm cơm cũng quá đông khách, nếu thể bán rượu thì tình hình chắc chắn sẽ cải thiện!

Bắc Dương... chỉ cách đây bảy tám ngày đường, một chuyến cũng thể...

Cả nhà lên xe ngựa rời khỏi thành, lên quan đạo, tầm lập tức trở nên trống trải hơn nhiều.

"Nương, hôm nay hào phóng như nha? Lại còn tặng ông chủ đó tận hai bình rượu! Hai bình rượu đắt lắm mà!" Mộc Mộc cuối cùng cũng nhịn mà hỏi.

Thẩm Chỉ nắm lấy lỗ tai nhỏ của Mộc Mộc: "Con là ý gì? Chẳng lẽ nương là keo kiệt ?"

"Không ... nhưng... nhưng tại tặng hẳn hai bình? Một bình là đủ mà?"

"Ngốc quá, đó là vì nương đẩy mạnh tiêu thụ rượu nhà chúng nha! Nhà chúng nhiều trái cây, nếu trái cây bán hết thì phơi khô hoặc rượu trái cây, tặng ông chủ đó hai bình, nếu ông thấy ngon, chừng sẽ đến nhà chúng mua nha!" Sở Cẩm Niên nhạy bén trong chuyện .

Mộc Mộc bừng tỉnh: "A! Sao nghĩ chứ? Ông chủ đó mở tiệm cơm, nếu ông mua nhiều rượu, sẽ càng nhiều đến rượu của nhà chúng , mua cũng sẽ nhiều hơn!"

Thẩm Chỉ: "Bằng thì , các con tưởng nương ăn ? Lần chúng chỉ để tìm thợ khai thác ngọc mà còn để đẩy mạnh tiêu thụ đặc sản của nhà chúng , đây là nhiệm vụ quan trọng nhất."

Nhà bọn họ một vùng đất rộng lớn, nhiều cây ăn quả, mà Bắc Dương là nơi nuôi nhiều bò và dê, mỗi năm nếu sữa bò và sữa dê chế biến thành sữa bột kịp thời, chắc chắn sẽ lãng phí nhiều.

Chuyến của bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ càng nhiều, càng nhiều đến đặc sản của bọn họ, thì càng nhiều thương nhân đến giao thương.

Chỉ khi đó, Bắc Dương mới thể càng ngày càng .

"Nương, chúng mang theo nhiều đặc sản ? Có đủ ?" Sở Cẩm Chu lo lắng.

Thẩm Chỉ: "Yên tâm , nhiều lắm, chúng sẽ qua vài thành lớn, cố gắng thu hút thêm nhiều khách hàng."

Sở Cẩm Niên: "Nương đúng là thiên tài kinh doanh! Quá đỉnh luôn!"

Thẩm Chỉ sửng sốt: "Thiên tài kinh doanh? Con học từ cái từ ? Ta với con ?"

" ! Lần cũng khen con như thế mà! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con thì đào hang, con con giỏi buôn bán thế , thì là do nương lợi hại!"

Sở Cẩm Niên khen , đôi mắt cũng chớp, nó cảm thấy đỏ mặt, nhưng Thẩm Chỉ chút ngượng ngùng.

"Con im miệng cho ! Sau khen khác thì tiết chế một chút, hổ quá !"

Sở Cẩm Niên bĩu môi: "Người khen nương mà cũng ? Nếu là khác, con còn chẳng buồn khen ..."

 

Loading...