Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 437
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà bọn họ khiến hai mê mẩn, mà ngỡ ngàng, cuối cùng Thẩm Chỉ còn hào phóng bán cho bọn họ hai bình rượu trái cây.
Hai ông chủ ngây ngô như kẻ ngốc, một bình rượu mất năm lượng bạc, nhưng bọn họ cảm thấy lời to.
Cảm giác hôm nay thật may mắn.
Khi rời , mặt rạng rỡ đến mức lộ nếp nhăn.
"Ha ha ha... nương! Chúng kiếm mười lượng bạc! Thật quá!"
Thẩm Chỉ vui vẻ: " !"
Mộc Mộc giống như một tiểu tham tiền, cầm mười lượng bạc, sờ tới sờ lui: "Ai nha, mười lượng bạc thật dễ kiếm."
Sở Trường Phong ăn bọn họ: "Được , đừng tham tiền nữa, mau ăn cơm ."
Cả nhà đang vui vẻ ăn lầu thì Chu Bỉnh Lâm và Lâm Hiên xách bình rượu xuống, bất ngờ gặp ông chủ tửu lâu.
Thấy bọn họ vui vẻ như , ông chủ ngẩn : "Ông chủ Chu, ông chủ Lâm, đây là gặp chuyện gì ? Sao vui vẻ như ?"
"Ông chủ Hoàng! Ta vui cho ? Chúng mỗi mua một bình rượu trái cây, mỗi bình chỉ năm lượng bạc thôi!"
Ông chủ sửng sốt: "Rượu trái cây?"
Rượu trái cây là gì? Hôm nay rượu trong tửu lâu của ông bán hết mà.
Chu Bỉnh Lâm thường xuyên đến tửu lâu ăn cơm, nên cũng quen thuộc với ông chủ, liền hào phóng lấy một cái chén rót một chén rượu trái cây cho ông .
Nhìn nước rượu đỏ tươi trong chén, ông chủ Hoàng kinh ngạc đến mức nên lời.
"Nếm thử ."
Ông chủ Hoàng nuốt nước miếng: "Đây... Đây là rượu ? Sao rượu màu ?"
"Đây là rượu từ trái cây, cứ thử là ." Lâm Hiên .
Ông chủ Hoàng vội vàng cầm chén lên, cẩn thận uống một ngụm, uống xong, hai mắt lập tức sáng rực.
"Rượu ngon quá!! Các ngươi mua ở ? Ta cũng mua một bình nếm thử!"
Hai liền kể chuyện lầu cho ông , bán rượu vẫn còn đang ăn trong tửu lâu của , ông chủ Hoàng chần chừ, hai bước thành một bước, lập tức chạy lên lầu.
Cả nhà bọn họ đang ăn cơm với vẻ mặt ghét bỏ thì đột nhiên thấy tiếng bước chân dồn dập, một nam nhân chạy đến.
Nam nhân mập, đang thở hổn hển bọn họ.
Cả nhà nuốt đồ ăn trong miệng, trong lúc nhất thời hiểu chuyện gì đang xảy .
Người đến gì ? Sao đột nhiên xuất hiện thế ?
"Chư vị khách quý, các vị rượu trái cây? Có thể bán cho một bình ?"
"Khụ khụ khụ..." Thẩm Chỉ ngờ thêm một tìm đến mua, nàng còn kịp gì mà!
"À... Chúng còn nhiều rượu, e rằng thể bán cho ngài ."
Ông chủ Hoàng như sét đánh: "Một chút cũng còn ? Các vị mới bán cho hai mỗi một bình mà?"
Cả nhà bọn họ hiểu , thì là do hai ông chủ giới thiệu đến.
TBC
Thẩm Chỉ thở dài: "Thật chúng cũng bán , nhưng ông chủ Chu và ông chủ Lâm quá thuyết phục, mới bán cho họ, nhưng bây giờ thì thực sự còn nữa."
Ánh sáng trong mắt ông chủ Hoàng lập tức vụt tắt.
Sở Cẩm Niên: "Ai nha, ngài là ông chủ lớn, tửu lâu mỗi ngày nhiều khách thế, chắc chắn cần nhiều rượu, ngài thể đến Bắc Dương chúng mua rượu về bán ở tửu lâu của ngài mà!"
Mộc Mộc: " đúng ! Ngài đến Bắc Dương, mua bao nhiêu rượu cũng ! Nhà chúng nhiều rượu!"
Ông chủ Hoàng , lập tức lấy tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-437.html.]
Rượu đúng là ngon, mà tửu lâu của ông mỗi nhập hàng cũng xe ngựa mấy ngày mới lấy , Bắc Dương cũng quá xa, nếu một chuyến thì cũng là lời...
Thấy ông hứng thú, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cẩn thận giới thiệu về Bắc Dương, miêu tả nơi đó giống như một tiên cảnh.
Nào là mỹ thực, mỹ cảnh, mỹ tửu, cái gì cũng , đến mức ông chủ Hoàng ngứa ngáy trong lòng, chỉ lập tức ngay.
Sở Cẩm Chu: "Ngài đợi một tháng hoặc hai tháng nữa hãy , đến lúc đó thể ăn nhiều món ngon!"
Trái cây nhà bọn họ vẫn chín, ít nhất đợi hơn một tháng nữa.
Ông chủ Hoàng gật đầu: "Được! Khi đó sẽ đến mua rượu mang về."
Phải rằng tửu lâu của ông thể duy trì lâu dài, kinh doanh thịnh vượng chỉ nhờ đồ ăn ngon, mà chủ yếu là nhờ rượu.
Dù mua rượu, nhưng chuyến cũng tính là uổng phí.
Ông chủ Hoàng còn tặng thêm hai món ăn, là mời bọn họ ăn một bữa.
món thịt heo hầm thanh đạm và vịt nhạt nhẽo, Sở gia một nữa thở dài.
Ăn cơm xong, hôm nay xem như thuyết phục ít , cả nhà mới tính tiền rời .
Những ngày đó, bọn họ đến chỗ nào liền đẩy mạnh tiêu thụ đến chỗ đó, gần như tất cả các ông chủ giàu , nổi tiếng trong các thành lớn đều đến Bắc Dương.
Thẩm Chỉ nghĩ rằng cần thu hút thêm nhiều khách hàng, nên ghé qua nhiều thành hơn.
thời gian hạn, khi thêm vài thành nữa, bọn họ đến huyện Lâm Hà.
Huyện Lâm Hà vốn phát triển từ , cũng là nơi đầu tiên bình định, cho nên qua khác gì so với khi chiến tranh.
Cả nhà lâu trở về, thấy nơi chốn quen thuộc, đều nhịn
"Nương, đó là tửu lâu của chúng nha!"
Vốn đang xe ngựa, đột nhiên thấy tửu lâu quen thuộc bên ngoài, Sở Cẩm Niên kìm mà nhảy xuống.
Tiểu gia hỏa nhón chân bên trong.
Sau chiến tranh, quá nhiều c.h.ế.t, các cửa hàng bỏ hoang trong thành đều quan phủ bán cho khác.
Bây giờ, ngay cả tên của tửu lâu cũng sửa .
Thẩm Chỉ mà đau lòng, đó là cửa hàng mà bọn họ bỏ bao công sức mới mua .
Lúc , chính Tần Cửu An giúp bọn họ tìm nơi , tìm một chỗ hơn thế , gần như là thể.
Sở Trường Phong thở dài, thấy đồ vật của trở thành của khác, cảm giác trong lòng thật dễ chịu.
Nhìn cũng khó chịu, một nhà thêm một lúc liền rời .
Bọn họ đ.á.n.h xe ngựa trở về Tiểu Lâm thôn.
Trên đường , qua đông, mặt đều mang theo nụ nhàn nhạt.
Thuế giảm đáng kể, thời tiết thuận lợi, năm ngoái các bá tánh gieo trồng một vụ mùa, thu hoạch ít, hiện giờ ai cũng thể ăn no, tất nhiên là vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm trạng nặng nề của cả nhà cũng dần tiêu tan.
khi trở về thôn, thấy những căn nhà bỏ hoang, trong lòng cảm thấy trống trải.
Trong thôn c.h.ế.t nhiều , hiện tại lẽ chỉ còn một nửa.
Đến cửa nhà, bọn họ thấy sân vườn lộn xộn, đầy lá cây và cỏ dại, , nơi lâu ai ở.
"Ô oa... nhà của chúng ..."
Ngôi nhà mới của bọn họ kịp ở bao lâu, chạy trốn để giữ mạng.
Mấy tiểu gia hỏa ngày nào cũng mong về nhà, nay cuối cùng cũng trở về, nhưng thấy cảnh tượng hoang tàn thấy khó chịu.