Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đi thôi, ."
Vào trong, bộ bàn ghế, đồ đạc khi rời bọn họ cất hết gian, nên bây giờ bên trong trống rỗng, bụi bặm bám dày đặc.
Ba tiểu gia hỏa thút thít quét dọn vệ sinh.
Sở Trường Phong: "Không cần dọn dẹp , ở đây giường, thể ngủ ."
"Cha, hôm nay chúng ngủ ở đây , trải chiếu xuống, chúng mang theo chăn mà, thể ngủ đất!"
"Cha nương, ? Chúng khó khăn lắm mới về nhà mà."
Ba tiểu gia hỏa mắt trông mong mà bọn họ, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ thở dài, đành đồng ý.
Sở Trường Phong cõng Sở Hoan Hoan lưng, cùng Thẩm Chỉ dẫn theo mấy tiểu gia hỏa tiếp tục dọn dẹp.
Bọn họ chỉ ở đây một đêm, cho nên chỉ quét dọn nhà chính.
Sau khi quét sạch rác, lau chùi nhiều , cuối cùng nhà chính cũng trở nên sạch sẽ.
Tiểu nha đầu lưng Sở Trường Phong tò mò xung quanh, bé đây từng là nhà của bọn họ, nhưng thấy bận rộn, bé cũng ngoan ngoãn lên tiếng.
Sau khi dọn dẹp trong nhà, bọn họ tiếp tục dọn dẹp sân vườn một chút.
Đang quét dọn, bỗng nhiên hai nam nhân đến gần.
"Ai nha! Trường Phong và Thẩm Chỉ trở , các ngươi đều còn sống?"
Cả nhà ngẩng đầu lên.
Là trưởng thôn và con trai ông .
"Trưởng thôn gia gia!"
Nhìn thấy bon họ bình an trở về, mắt trưởng thôn đỏ hoe,"Cuối cùng các ngươi cũng trở !"
Ông kìm mà lau nước mắt,"Bây giờ trong thôn chỉ còn một nửa, c.h.ế.t nhiều, bắt lính cũng c.h.ế.t ít..."
Trưởng thôn và con trai ông cửa, giọng run run kể cho bọn họ.
Nghe xong, cả nhà thấy lòng chua xót.
Sau biến cố , trưởng thôn già nhiều, giọng cũng còn to lớn vang dội như .
Thẩm Chỉ: "Thúc, ... hiện tại thì ạ? Mọi đủ ăn ? Thuế còn cao như ?"
Trưởng thôn mỉm ,"Từ khi hoàng đế bệ hạ c.h.é.m sạch đám quân khởi nghĩa, ngày tháng hơn , những bắt cũng thả về, bọn trồng trọt, giao thuế cũng ít hơn nhiều so với , ai cũng thể ăn no."
"Xem như là khổ tận cam lai, chỉ là cuộc sống hơn, nhưng nhiều ... còn nữa..."
"Sẽ hơn thôi." Sở Trường Phong vỗ nhẹ lên vai ông.
Hai cha con trưởng thôn trò chuyện với bọn họ lâu, khi còn mời bọn họ đến nhà ông ăn cơm, nhưng Thẩm Chỉ từ chối.
Nhà bọn họ nhiều , đến nhà ăn sẽ tốn ít lương thực.
Huống hồ, nhà trưởng thôn cũng chỉ còn hai , thật đáng thương...
Nhìn bóng lưng trưởng thôn rời , Thẩm Chỉ cảm thấy thê lương.
Người một nhà trở phòng, ai nấy đều trầm mặc, ai còn nữa.
Mấy tiểu gia hỏa đều mặt mày ủ rũ, như nhưng , Thẩm Chỉ xoa đầu bọn chúng,"Ngoan, đừng nghĩ đến chuyện trưởng thôn gia gia kể nữa, các con ăn gì? Nương cho các con!"
Sở Trường Phong cũng mỉm ,"Hiện tại còn chiến tranh nữa, thể ăn no , đó là chuyện , đừng nghĩ ngợi nữa."
Mấy tiểu gia hỏa hít hít mũi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay nên ăn gì.
Thẩm Chỉ kiểm tra trong gian của ,"Ừm, trong còn gà om cay, bò xào cay, sườn khô hầm, cá hầm ớt ."
Nghe đến đó, ba tiểu gia hỏa đồng loạt nuốt nước miếng, lập tức quên nỗi buồn ban nãy, trong đầu chỉ còn đồ ăn ngon.
quá nhiều đồ ăn ngon, bọn chúng cũng nên ăn cái nào.
Thẩm Chỉ: "Hay là chúng ăn gà om cay, thêm ít rau dưa nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-438.html.]
"Được ạ!"
TBC
"Ừm ừm! Ăn gà om cay !"
Quyết định xong, Thẩm Chỉ lấy bếp lò , nhóm lửa, hâm nóng cơm, cắt ít khoai tây, ngâm nấm, rửa tàu hũ ky và rau cần, đó, bưng một nồi gà om cay.
Món gà ôm cay tuy để lâu nhưng vẫn còn tươi ngon.
Một nồi gà đặt bếp lửa, Thẩm Chỉ cho các loại rau dưa chuẩn .
Trời tối, Sở Trường Phong thắp nến, pha một bình sữa cho Hoan Hoan uống.
Thẩm Chỉ lúc mới múc cơm cho .
"Ục ục ục..."
Món gà om cay bếp sôi trào, cả nhà cầm chén cơm, ăn cùng với gà om cay, dường như bao nhiêu phiền muộn giờ phút đều tan biến.
Cuộc sống chẳng qua chỉ là ăn uống ngủ nghỉ.
"Cha nương, vẫn là đồ ăn nhà chúng ngon nhất! Gà thơm mềm, cay nóng, ăn với cơm đúng là tuyệt!"
"Hô ô..." Mộc Mộc thè lưỡi vì cay,"Cơm mấy hôm nay chúng ăn bên ngoài chẳng ngon gì cả! Vẫn là đồ ăn nương nấu là ngon nhất!"
Thẩm Chỉ gắp thức ăn cho mấy tiểu gia hỏa,"Ngon thì ăn nhiều một chút, khoai tây mà các con thích chín đấy."
"Nương, gắp cho con nấm và tàu hũ ky ! Thơm quá!"
"Nương, con ăn rau cần và nấm! Ăn ngon!"
"Con khoai tây!"
Sở Trường Phong: "Để cha gắp cho các con."
Ăn miếng nấm trong nồi, Thẩm Chỉ kìm cảm thán,"Hai ngày tới chúng quanh các thôn gần đây một chút, thu gom ít nấm khô, cái thật sự ăn ngon."
Nấm ở Bắc Dương tìm .
Mấy tiểu gia hỏa cũng đồng tình.
Hiện tại nấm bọn họ ăn là mua từ một hộ nông dân hai hôm , tổng cộng chỉ mấy cân, đủ bọn họ ăn.
"Cha... nương..."
Tiểu nha đầu đang ôm bình sữa trong lòng Sở Trường Phong đột nhiên lên tiếng.
Sở Trường Phong cúi đầu con gái, một bình sữa đầy bé uống cạn sạch.
Sở Trường Phong đưa tay luồn vạt áo bé, xoa cái bụng nhỏ, thấy phồng lên chứng tỏ bé no .
"Sao ?" Chàng rút tay , xoa xoa đầu bé.
Tiểu nha đầu kìm nuốt nước miếng, chằm chằm nồi gà om cay đang sôi sùng sục,"Cha... ăn..."
Tiểu nha đầu tròn xoe mắt Sở Trường Phong, Sở Trường Phong đến mềm lòng nhưng vẫn lắc đầu,"Những thứ con ăn , đợi lớn lên ."
Tiểu nha đầu lập tức xụ mặt,"Cha..."
"Cha, thể cho ăn kẹo ? Muội vẻ thèm."
Thẩm Chỉ: "Không ! Thi thoảng cho l.i.ế.m một chút thì còn , nhưng kẹo thì đợi đến hai, ba tuổi mới ăn, các con lén cho ăn đấy."
Kẹo, trẻ một tuổi tiêu hóa .
Nhận thực sự thể ăn thịt gà thơm ngào ngạt mắt, tiểu nha đầu buồn bã úp mặt n.g.ự.c Sở Trường Phong, m.ô.n.g về phía , tỏ vẻ bé phiền muộn.
Sở Trường Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của bé mặc kệ, tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa tối, Thẩm Chỉ nấu nước cho cả nhà tắm rửa.
Hôm nay dọn dẹp nhà cửa suốt cả ngày, đều là mồ hôi.
Mấy tiểu gia hỏa và Thẩm Chỉ tắm xong, trong lúc Sở Trường Phong tắm thì bắt đầu trải chỗ ngủ đất.
Trải chiếu, lót hai lớp chăn dày, đặt thêm hai cái chăn lên , một chỗ ngủ đơn giản chuẩn xong.