Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy ba các con cứ ở đây , và cha con sắp xếp chỗ ở cho những đố xong sẽ ."

"Ừm ừm, nương nhanh ." Ba tiểu gia hỏa vẫy tay.

Về đến nhà, khi với Sở Trường Phong về tình hình ký túc xá và nhà xưởng, hai gửi tiểu nha đầu cho Lam Nguyệt dẫn đội khai thác và thợ điêu khắc thành mua chăn đệm, đó ngoài thành.

Còn tới nhà xưởng, bọn họ thấy một cánh đồng khoai tây rộng lớn, lá vẫn còn xanh, đến mùa thu hoạch, nhưng trông vẻ phát triển .

Ngoài khoai tây, các loại rau củ và trái cây trong ruộng cũng phát triển .

điều khiến kinh ngạc nhất vẫn là vườn cây ăn quả.

Nhìn những trái cây mọc chi chít cây, nhiều đến mức gần như đè gãy cả cành, tim Thẩm Chỉ bỗng đập mạnh.

Quả kết nhiều như , nhỏ hơn những cây trong sân nhà, thể sẽ ngon, khi còn chua chát.

Thẩm Chỉ vội vàng bảo Sở Trường Phong dừng xe ngựa.

"Chỉ Chỉ, chuyện gì ?"

"Cây ăn quả nhà chúng kết quả nhiều quá, trông nhỏ hơn so với trong sân, xem thử chua ."

Trái cây của bọn họ vốn nổi tiếng vì ngọt giòn, nếu mất hương vị đó, thì quả đào còn gì thể cạnh tranh nữa?!

Thẩm Chỉ lo lắng yên.

Nghe , Sở Trường Phong cũng với đội khai thác phía một tiếng, theo nàng vườn trái cây.

"Ai đó?! Các ngươi là trộm từ tới? Lại đến ăn trộm trái cây ?!"

Bọn họ bước rừng cây, đầu đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.

Hai ngơ ngác ngẩng đầu lên, qua tán lá xanh rậm rạp, đối diện với một gương mặt quen thuộc.

"Lâm thúc!"

"Chủ nhân?!"

Lâm thúc và mấy vị thúc bá khác phụ trách trông coi vườn cây, mỗi ngày đều tuần tra để phòng ngừa kẻ ăn trộm.

Dạo gần đây, trộm trái cây ngày càng nhiều, bọn họ bắt mười tên .

Không còn cách nào khác, bọn họ đành trèo lên cây để quan sát, thể tránh nắng, dễ phát hiện kẻ trộm.

Lúc nãy thấy tiếng động, cứ tưởng kẻ đến trộm đào, tức đến nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ là chủ nhân về!

Lâm thúc vội nhảy xuống cây: "Chủ nhân, hai về lúc nào ? Sao chúng ?"

Sở Trường Phong: "Hôm nay chúng mới về, mà thúc đang gì thế?"

Lâm thúc giải thích: "Dù chủ nhân cứ yên tâm, chúng nhất định để ai trộm mất trái cây , trái cây nhà chúng ăn ngon, ngày nào cũng trộm dòm ngó."

"Các ăn thử ? Trái cây ngon ?" Thẩm Chỉ vội vàng hỏi.

"Ăn ngon! Rất ngon! Lão gia và phu nhân cho hái nhiều để bán, bán cực kỳ chạy! Nghe của bộ tộc A Mạc cũng thích vô cùng!"

Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong , mỗi hái một quả đào cây, lau qua áo c.ắ.n thử.

Không thử thì thôi, thử một miếng liền giật kinh ngạc.

Cả hai đều lộ vẻ sửng sốt, đào ... ngon hơn cả đào trong sân nhà bọn họ? Thậm chí còn cảm giác ngon ngang với đào trồng trong gian!

Hai tạm biệt Lâm thúc, vội vàng chạy sang vườn đào. Không ngờ, ngay cả đào cũng ngon hơn.

Dù tạm thời yên tâm, nhưng hai vẫn hiểu vì trái cây ngoài vườn ngon hơn trong sân nhà.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỏ một khả năng, đó là đất ở đây thích hợp trồng cây ăn quả.

Nghĩ kỹ , khoai tây và rau củ năm ngoái trồng ở đây cũng hơn so với trong sân. Lúc đó bọn họ còn tưởng do giống cây ngày càng cải thiện qua các thế hệ gieo trồng trong gian.

Giờ nghĩ , lẽ đất đai ở đây cũng đóng vai trò quan trọng.

"Đi thôi."

nữa, đối với bọn họ mà đây cũng là chuyện .

Rất nhanh, hai dẫn đội khai thác đến khu ký túc xá bên cạnh nhà xưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-446.html.]

Ký túc xá rộng, sơ qua cũng đến mấy chục gian phòng.

Đội khai thác ai nấy đều kinh ngạc.

Nhà xưởng kế bên cũng lớn, dù chỉ là nhà trệt, nhưng diện tích bao la, một lượt gần như thấy điểm cuối.

Xây dựng một khu rộng thế chắc tốn ít bạc!

Quả thực dám nghĩ!

Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong dẫn bọn họ ký túc xá.

Trong phòng là giường tầng bằng gỗ, từng thấy loại giường nên tròn mắt ngạc nhiên.

"Ký túc xá của chúng hạn, còn nhiều nhiều công nhân nữa sẽ ở, cũng chỉ thể ủy khuất , vài ở một phòng."

Mọi vội vàng gật đầu.

Cái gì mà !

Chiếc giường gỗ trông mới lạ, bọn họ chỉ mong ở đây ngay!

Sau đó, Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong dẫn bọn họ xem phòng bếp vẫn còn bố trí.

"Ngay bên ngoài mấy giếng nước, cần nước thì tự lấy, ở đây sẵn nồi chén gáo bồn, chỉ là gia vị, lát nữa sẽ cho mang đến, rau dưa ngoài vườn đều thể ăn, mấy ngày chúng lẽ sẽ rảnh lo, tự lo chuyện ăn uống nhé."

Mọi tuy rằng đều là nam nhân, nhưng ai cũng nấu cơm.

"Chủ nhân yên tâm, chúng tự lo ."

"Được, ngươi về ký túc xá trải giường ."

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ theo bon họ về ký túc xá.

Chiếc giường tầng chắc chắn, bậc thang cũng rộng rãi, chất lượng , khi còn cố tình rộng hơn bình thường, một nam nhân trưởng thành ngủ đó cũng chật chội.

Mọi nhanh chóng thu dọn giường chiếu.

Sau đó, bọn họ theo hai đến khu nhà ở của nhóm lưu dân như Lâm thúc.

Mỗi hộ mỗi nhà đều nhà riêng, còn ăn cơm chung nồi lớn nữa, hiện tại mỗi nhà đều tự nấu ăn.

Vừa thấy Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ, hai mắt liền sáng lên, lập tức vây quanh.

"Chủ nhân! Cuối cùng hai cũng về !"

"Chúng còn tưởng đến lúc đào khoai hai vẫn về chứ!"

Thẩm Chỉ : "Mọi trong thời gian vất vả ."

Sở Trường Phong : "Những phía là đội khai thác và thợ điêu khắc mời từ Trung Nguyên, hai ngày tới bọn họ sẽ ở trong ký túc xá mới xây, mong giúp đỡ bọn họ một chút."

Nhóm lưu dân ở đây lâu, quen thuộc với nơi .

TBC

"Thế... vấn đề ăn uống sắp xếp xong ?" Một đại nương hỏi.

Thẩm Chỉ: "Vẫn , định hỏi xem tích trữ gạo, mì, dầu , thể bán cho một ít để bọn họ tự nấu cơm, chúng kịp mua đồ."

"Ai nha, là gì, chủ nhân, chúng ăn rau, thịt, gạo đều do ngài phát cho, cứ để bọn họ ăn cùng chúng ."

Trước khi việc, Thẩm Chỉ đều lo ăn ở cho bọn họ, hiện giờ mỗi nhà đều tự nấu ăn, Lâm Tranh và Sở Khiếu bèn quyết định mỗi tháng định kỳ phát lương thực cho bọn họ.

Những chuyện đều do nàng quản, nàng suýt chút nữa quên.

Thẩm Chỉ : "Vậy thì phiền nhé. yên tâm, bọn họ sẽ ở đây lâu , chúng sẽ sắp xếp chỗ ở mới và thuê đầu bếp nấu ăn cho bọn họ."

Đội khai thác ở bên cạnh thấy , kinh ngạc đến mức nên lời.

Gì cơ?

Còn thuê đầu bếp nấu ăn riêng cho bọn họ ?!

Thật sự quá !

Trước , mỗi bọn họ xong việc khai thác, đều ở bên ngoài tự kiếm chỗ ăn.

 

Loading...