Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trụ T.ử chẳng hề thấy chột chút nào: "Thế thì ngày mai ngươi đến sớm một chút là , đến thì mua , chính lười biếng còn trách khác."
"Ta đôi co với các ngươi nữa, về nhà đây."
"Ngày mai mang nhiều hơn chút , đừng keo kiệt như hôm nay nữa."
Trụ T.ử nhịn trợn trắng mắt, một ngày tận mười mấy thùng, sắp kiệt sức đến nơi, còn bảo mang thêm.
Có nhiều bạc hơn thì cũng mạng mà tiêu chứ?
Hắn phất tay: "Đi đây đây."
Hắn chất tất cả các thùng lên xe đẩy, vội vàng chạy đến chỗ Lâm gia gia.
"Chu Chu, Niên Niên, Mộc Mộc!"
Chiều nay, cũng mới tin ba tiểu gia hỏa về.
Đây chính là con trai của chủ nhân, hơn nữa mấy tiểu gia hỏa đáng yêu, mấy tháng gặp, nhớ bọn chúng chịu nổi.
"Trụ T.ử thúc thúc! Tất cả đều bán hết ?"
"Bán hết , bán hết ."
Sở Cẩm Chu vội vàng giúp đẩy xe.
Mấy cứ thế chậm rãi về nhà.
Từ năm ngoái đến năm nay, Trụ T.ử kiếm ít bạc, hai tháng còn mua một căn nhà gần nhà Lâm gia gia.
Hiện giờ cũng là nhà .
Sống trong thành buôn bán cũng tiện hơn nhiều.
"Trụ T.ử thúc thúc, thúc nên mua một cửa hàng thuê vài , nếu một thúc sẽ hết việc ."
"Không , mua cửa hàng tốn bao nhiêu bạc chứ! Ta mới mua nhà, gì còn tiền mà mua, hơn nữa, một vẫn , cần thuê ."
"Muốn bắt sói thì hy sinh dê. Nếu thúc thuê thêm vài , chừng còn thể bán nhiều hơn, kiếm thêm nhiều bạc, dù mở cửa hàng, cũng thể thuê thêm nha."
Mắt Trụ T.ử trợn tròn,"Nói cũng đúng ha! Có giúp thì thể bán nhiều hơn! Như cũng lỗ!"
Mọi : "..."
Được , quả nhiên là ngốc thật, mà còn là một tên đại ngốc.
Lâm gia gia lén lút ghé tai Mộc Mộc thì thầm: "Mộc Mộc, gia gia sai ? Hắn đúng là một tên ngốc, đến đầu óc cũng xoay chuyển nổi."
Mộc Mộc che miệng khúc khích.
"Sau con chăm chỉ sách, còn theo sư phụ con học y thuật thật giỏi. Tóm là ngốc như , hiểu ?"
"Âng! Con !"
Về đến nhà, Trụ T.ử đặt đồ xuống liền theo Lâm gia gia.
Hai bọn họ đều bày quầy hàng buôn bán, với Trụ T.ử mà , Lâm gia gia chẳng khác nào sư phụ, chuyện gì cũng hỏi ông, bàn bạc với ông.
"Lão gia tử, ngài cảm thấy chuyện Chu Chu thế nào? Ta thật sự thuê ?"
"Chẳng ngươi quyết định ? Đáng lẽ nên thuê từ lâu ."
" nghĩ đến chuyện mỗi ngày chia từng bạc, lòng liền đau."
TBC
"Nhìn thấy ngươi thế , cũng đau lòng lắm." Lâm gia gia nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hôm nay Mộc Mộc quyết định ngủ nhà Lâm gia gia, lâu nó gặp gia gia, trong lòng nhớ.
Sở Cẩm Chu thì dẫn theo Sở Cẩm Niên về nhà.
Cả nhà bọn họ hôm nay đều bận rộn ở bên ngoài, thực sự mệt mỏi chịu nổi.
"Mộc Mộc ?"
"Đi nhà Lâm gia gia , tối nay về."
Thẩm Chỉ yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-451.html.]
Ăn xong cơm tối, hai tiểu gia hỏa chơi một lát thì Thẩm Chỉ bắt đầu giục bọn chúng ngủ.
"Hai các con ngày mai dậy sớm ôn tập công khóa cho , hiện tại tuy học đường nghỉ hai mươi ngày, nhưng các con bỏ lỡ nhiều bài học, đều ôn hết cho ."
Thực , lúc đường, mấy tiểu gia hỏa cũng học một chút khi rảnh rỗi, cũng chơi suốt mấy tháng.
Vừa nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai học mỗi ngày, Sở Cẩm Niên cảm giác như trời sắp sập.
nghĩ đến sẽ thi trạng nguyên, quan, nó tràn đầy sức lực, cảm thấy gì thể cản trở nó.
Sở Cẩm Chu thật sợ, nhưng ngoài ôn tập công khóa, nó cũng nên đến quân doanh .
Từ ngày hôm , cả nhà chìm bận rộn.
Mấy Võ Nhai hành động nhanh, chỉ trong mấy ngày tuyển hai trăm công nhân.
Các công nhân đều ký kết khế ước, nhưng sản phẩm chủ yếu trong xưởng là khô bò và kẹo hạnh nhân, bọn họ việc bên trong, cũng chỉ quy trình khô bò, còn các loại gia vị dùng để ướp thì bọn họ .
Cũng sợ bọn họ tiết lộ cái gì, vì ở Bắc Dương, nhà nào cũng khô bò, nhiều nhất chỉ khác về hương vị.
Quá trình kẹo hạnh nhân cũng chia thành nhiều công đoạn, mỗi công đoạn chỉ phần việc của , rõ bộ quy trình.
Thẩm Chỉ còn yêu cầu bảo mật, nếu để lộ thì bồi thường tiền lớn.
Những tuyển đều là bá tánh trung thực, đều ai dám lung tung.
Sau khi dặn dò rõ ràng, ký kết điều ước, Thẩm Chỉ liền dẫn bọn họ đến khu ký túc xá.
Hai ngày nay, ký túc xá trang đầy đủ chăn ga gối đệm.
Trước khi đến, bọn họ một phòng sẽ ở bốn hoặc sáu .
Bọn họ cũng đoán ký túc xá sẽ quá , một phòng nhiều ở như chắc chắn sẽ chật chội.
khi đến nơi, thấy dãy nhà mới dài ngoằng, đều sửng sốt, bọn họ sẽ ở đây ?
"Vào ."
Ký túc xá sắp xếp theo thứ tự khi chiêu công, ký túc xá, mỗi giường đều dán , chỉ cần tìm đúng của là .
khi thấy phòng ở sạch sẽ, rộng thoáng, giường chiếu gọn gàng, khăn trải giường và chăn cùng một tông màu và giường tầng bằng gỗ đặc biệt, ai nấy đều nín thở.
Đây là loại giường gì ? Sao trông như ?
Hơn nữa, ngay cả khăn trải giường đệm chăn cũng chuẩn sẵn, chủ nhân cũng thật quá bụng!
Có kích động đến đỏ mặt.
Rất nhiều sống thảo nguyên, nơi ở cố định, hàng ngày chỉ thể sống trong lều trại nho nhỏ.
Được ở đây, còn việc trong xưởng, đúng là điều bọn họ dám mơ tới.
Có thậm chí suýt bật .
Thẩm Chỉ vỗ vỗ tay: "Mọi nhanh lên, tìm giường dựa theo của ."
Giường thứ tự, đó còn phòng nên tìm dễ.
Chẳng mấy chốc, đều tìm giường của .
Mọi vui sướng thôi, chỉ lập tức leo lên ngủ thử một giấc.
Thấy bọn họ thích thú đến mức đôi mắt sáng rực, Thẩm Chỉ cũng vui lây.
Sắp xếp xong chỗ ở, để cất hành lý, Thẩm Chỉ gọi bọn họ đến nhà ăn.
"Sau , ở đây sẽ hai đầu bếp nấu ăn, giữa trưa và buổi chiều tan tầm, liền đến đây ăn cơm, thời gian ăn cơm cố định, nếu đến kịp thì sẽ còn phần , cho nên nhất định nhớ kỹ."
Nói đến chuyện , cảm xúc càng thêm tăng vọt, khi đến đây, bọn họ rằng sẽ bao ăn hai bữa.
Không ngờ đó là sự thật.
Điều kiện thật quá .
Dù bọn họ cũng hiểu rằng, nếu bao hai bữa ăn thì chắc chắn món ăn sẽ đạm bạc, lẽ chỉ là một chén cháo loãng thêm một chút cải trắng.