Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
dù , bọn họ cũng thỏa mãn.
Những mà Võ Nhai tìm đến thực đều là những đáng thương, phần lớn trong họ đều ăn đủ no.
Những từng trải qua gian khổ, nếu đối xử , bọn họ sẽ luôn khắc ghi trong lòng.
Sắp xếp xong xuôi, Thẩm Chỉ bảo hôm nay hãy nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu việc.
Lúc vẫn đến trưa, khi bọn họ về ký túc xá, Sở Trường Phong cũng dẫn theo hai đầu bếp đến đây.
Hai đầu bếp theo Sở Khiếu học nấu ăn hai ngày, cũng học một món, dù thể sánh với tay nghề của Sở Khiếu và Lâm Tranh, nhưng đồ ăn bọn họ cũng ngon miệng.
"Chỉ Chỉ, mang đến , thịt cũng mua xong."
Thẩm Chỉ gật đầu, đến mặt hai đầu bếp,"Các sư phụ, hẳn là hai cũng hiểu rõ, hai nấu ăn cho hơn hai trăm công nhân, ba bữa sáng, trưa và chiều."
Hai đầu bếp , bọn họ từng thấy chủ nhân nào bao cả ba bữa ăn cho công nhân.
nghĩ cũng , chắc chắn thể là những món ngon gì.
Thế nhưng, khi nhớ hai ngày qua đưa đến tiệm cơm của chủ nhân để học hỏi, họ cảm thấy hoang mang.
Bởi vì những món bọn họ học là món ăn bình thường, mà là những món ngon.
Vậy mục đích cho bọn họ học là gì?
Thẩm Chỉ: "Trước tiên hai theo hái rau ."
Hai cũng từng đến đây, thấy màu xanh bạt ngàn của đồng ruộng, bọn họ khỏi kinh ngạc.
Đặc biệt là khi trông thấy vườn rau rộng lớn trồng đủ loại rau củ, bọn họ càng cả kinh đến nỗi nên lời.
Trước bọn họ Sở gia thể trồng rau củ đặc biệt ngon, nhưng hôm nay tận mắt thấy, loại cảm giác quả thật thể diễn tả bằng lời.
"Đây là dưa chuột, đây là ớt xanh, đây là cà tím, tỏi, rau thơm..." Thẩm Chỉ giới thiệu từng loại một.
Hai lắng chăm chú, những loại rau bọn họ đều thấy trong tiệm cơm.
Giới thiệu xong, Thẩm Chỉ : "Sau , rau mà hai cần mỗi ngày thì cứ đến đây hái, còn thịt sẽ mang đến."
Hai vội vàng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Chỉ dẫn bọn họ đến vườn trái cây.
Nhìn thấy vườn trái cây trĩu quả, hai gần như dám thở mạnh.
Thật sự thể trồng trái cây như ở Bắc Dương ?!
Thẩm Chỉ tự tay hái hai quả du đào đưa cho họ, hái thêm một quả cho Sở Trường Phong, dẫn bọn họ tiếp.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đến vườn trồng đào.
Thẩm Chỉ cũng hái cho bọn họ vài quả.
Thấy bọn họ chỉ cầm mà ăn, nàng nhíu mày: "Ăn chứ."
Hai run rẩy c.ắ.n một miếng du đào, bọn họ rõ vị ngon của nó, vì đây Sở gia cũng từng bán trái cây trong thành, và bọn họ từng mua một .
đó cũng là chuyện từ lâu lắm , bây giờ ăn , cảm giác còn ngon hơn trong trí nhớ.
Anh đào càng thơm ngọt.
Hai ăn sung sướng.
"Du đào và đào đều trông coi, nhưng dặn họ , , mỗi ngày hai thể đến đây hái du đào và đào."
Hai ngây .
Thẩm Chỉ tiếp tục : "Mỗi ngày giờ cơm trưa, phát cho mỗi công nhân một quả du đào, giờ cơm chiều, mỗi năm quả đào."
"Cái gì? Mỗi ngày?"
Thẩm Chỉ gật đầu: " , mỗi bữa cơm đều trái cây, hai cũng sẽ nhận khẩu phần giống công nhân."
Tim hai đập loạn nhịp.
Sở Trường Phong thêm: " nếu hai dám gian dối thủ đoạn, hoặc lợi dụng chức vụ để cắt xén khẩu phần ăn của công nhân, lén lút hái thêm trái cây và rau củ mang , hai ... cũng thể thử xem."
Lời Sở Trường Phong vẻ nhẹ nhàng, nhưng khiến lạnh sống lưng.
"Chủ nhân yên tâm, chúng tuyệt đối dám! Sẽ bao giờ chuyện đó!"
Thẩm Chỉ tìm hiểu kỹ về nhân phẩm của hai , họ là thật thà chất phác, nên nàng cũng yên tâm, nhưng bọn họ đầu bếp là một nghề dễ trục lợi, nên nàng vẫn nhắc nhở.
Tất nhiên, khi răn đe cũng chút quả ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-452.html.]
"Hai đừng sợ, chỉ cần việc chăm chỉ, ý đồ , thì đãi ngộ sẽ , ngày lễ ngày Tết tiền thưởng và quà tặng đều thiếu."
Hai nuốt nước miếng, tim họ vẫn còn run rẩy, gì dám ý định gian dối chứ.
Có thể tìm công việc may mắn !
"Chủ nhân, xin cứ yên tâm, chúng tuyệt đối điều gì với các , tiền công các trả cho chúng hậu hĩnh, chúng thể vô ơn."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ mỉm .
"Được, dẫn hai hái rau."
Nàng sang Sở Trường Phong: "Chàng giúp hái đào ."
"Ừm."
Bọn họ chia việc.
Chẳng bao lâu, Sở Trường Phong mang về một giỏ đầy du đào.
Thẩm Chỉ cũng dẫn hai đầu bếp mang theo rau dưa trở .
"Ừm, hai học nhiều món lắm, thời gian thể tiếp tục đến tiệm cơm học thêm vài món nữa, cố gắng mỗi ngày nấu các món khác cho công nhân ăn."
"Vậy chủ nhân, trưa nay chúng nấu món gì đây?"
Thẩm Chỉ suy nghĩ một chút : "Làm một món thịt kho tàu hầm khoai tây, một món dưa chuột trộn, và một món khoai tây xào ớt xanh."
Đừng thấy hai món từ khoai tây mà xem nhẹ, vì trong ruộng nhà bọn họ trồng nhiều nhất chính là khoai tây, hơn nữa, nếu chế biến khéo léo, khoai tây cũng ngon kém gì các đồ ăn khác.
Những món bọn họ đều học qua, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là hôm nay công nhân việc mà vẫn bao ăn, những thế, còn cả thịt...
Chủ nhân và phu nhân chủ nhân quả thực quá nhân hậu.
Hai đầu bếp nhanh chóng chuẩn nguyên liệu nấu ăn.
Thẩm Chỉ ở bên cạnh bọn họ .
Nhìn một lúc, nàng cau mày: "Sao các ngươi chỉ rửa chút thịt thôi?"
Chỗ thịt ba chỉ bọn họ rửa qua vẻ chỉ mười cân, mười cân thịt đủ để nấu món thịt kho tàu cho 200 ?
Đùa ?
Dù thêm khoai tây, nhưng cũng thể ít đến mức !
Hai đầu bếp sửng sốt, chút mà nàng.
Mười cân thịt vẫn đủ ?
Hôm nay tận ba món ăn mà!
"Tiếp tục cắt thêm ."
Một trong hai đầu bếp rụt rè cắt thêm một miếng thịt to cỡ bàn tay.
Thẩm Chỉ: "..."
TBC
Ngay cả Sở Trường Phong cũng trợn trắng mắt.
Thẩm Chỉ kéo tay áo lên, cầm d.a.o tự tay .
Hai đầu bếp bên cạnh quan sát.
Chỉ thấy nàng trực tiếp cắt một nửa miếng thịt ba chỉ giao sáng nay xuống, ban đầu bọn họ còn tưởng nàng chỉ đang sơ chế, ai ngờ nàng rửa sạch đem cắt thành từng khối vuông vức.
Hai ngây dại.
"Phu nhân, ngài... ngài gì ? Rửa nhiều thịt thế dễ bảo quản ."
Thẩm Chỉ: "Lượng thịt cắt là tiêu chuẩn cho mỗi bữa ăn, ừm... các ngươi cứ trực tiếp cân, 60 cân ."
Hai đầu bếp hít một lạnh.
"Mỗi bữa cơm... dùng 60 cân thịt?!"
"Ừ, rau thì 110 cân, các ngươi nhiều sẽ quen thôi, dù thì mỗi bữa cơm đều theo tiêu chuẩn ."
"... nhưng mà nhiều thịt quá..."
Bọn họ cứ tưởng thịt hôm nay giao đến là để dùng trong vài ngày. hiện tại xem , chỉ dùng trong một ngày thôi ?
Sở Trường Phong bình thản : "Công nhân ăn no mới sức việc."